Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1273: Chương 1273

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Chân Võ một chút.Ông ta tưởng rằng phải 9/10 các học viên rời đi.Kết quả là vẫn còn 50.000-60.000 người.“Các cậu tại sao còn chưa rời đi?” Lâm Chân Võ hỏi.“Thề tồn vong với học viện Linh Võ!!!!” 40.000- 50.000 học viên trước tiên im lặng, sau đó gầm lên.“Bây giờ trở về thu dọn tất cả hành lý, nửa giờ sau tập hợp lại, chúng ta sẽ tới Chiến Uyên!” Lâm Chân Võ quát.Không nghi ngờ gì nữa, những thê lực khủng b0 của thê giới Đại Thiênmuốn trả thù người thân và bạn bè của Tô Minh, học viện Linh Võ cũng nằm trong số đó, Chiến Uyên cũng vậy, đặc biệt là Chiến Uyên.Tại Chiến Uyên có những người phụ nữ của Tô Minh, như Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà… những cô gái đã từng tỏa sáng tại học viện Linh Võ này trước khi Tô Minh rời tới thế giới Đại Thiên đã được anh đưa tới Chiến Uyên.Ngoài ra, người thân của Tô Minh cũng ở tại Chiến Uyên, như bố mẹ của anh Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên.Sự trả thù mà Chiến Uyên phải gánh chịu chắc chắn là kinh khủng nhất.Bởi vậy Lâm Chân Võ quyết định dẫn những học viên xem cái chết như không này tới Chiến Uyên, cùng tồn vong với họ.“Nếu đã được hưởng vinh quangvà tài nguyên võ đạo mà Tô Minh đem lại, vậy thì nên đảm đương sự báo thù sau cái chết của cậu ấy, cho dù muôn đời muôn kiếp không trở lại được”,Lâm Chân Võ lẩm bẩm một mình.Dưới đáy lòng lại thở dài một hơi.Tô Minh, cứ như vậy chết đi????Từng cảnh tượng của anh tại học viện Linh Võ dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt, giờ đây lại như đã cách mấy đời.Chiến Uyên.Thực ra tin tức mà Chiến Uyên nhận được còn sớm hơn so với học viện Linh Võ.Tùy Thanh Liên đã bất tỉnh, là do khóc ngất đi.Hai mắt Tô Chấn Trầm cũng đỏ bừng.Tiêu Nguyệt.Lâm Thanh Loan.Quý Thanh Hoà.Ngư Dung Băng.Công chúa nhỏ cổ Kim.Hứa Như Ý.Nam Cung cẩn.Sau khi nhận được hung tin, bảy cô gái cũng sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, thất thần…Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy Chiến Uyên.Đương nhiên ngoài dòng chính của Chiến Uyên, những người khác vẫn chưa hay tin.Chiến Uyên mấy năm nay phát triển cực kỳ nhanh chóng mãnh liệt, còn kinh khủng hơn nhiều so với học viện Linh Võ, suy cho cùng danh tiếng của Tô Minh tại thế giới Tiểu Thiên quá lớn, mà Chiến Uyên chính là nơi gia tộc của anh sinh sống, phát triển có thể không thần tốc sao?“Thanh Hòa, rốt cuộc Tô Minh cònsống hay đã chết, ai trong chúng ta cũng không chắc chắn.Bố tin rằng con trai mình là người tốt ắt có trời giúp, những năm này nó đã trải qua biết bao cửa ải sinh tử, có lần nào mà không bị người ta đồn thổi là đã chết? Kết quả thì sao? Lần này cũng sẽ không ngoại lệ!”, Tô Chấn Trầm nhìn hướng Quý Thanh Hòa, ngưng giọng nói: “Thanh Hòa, trong số bảy chị em các con, thực lực hôm nay của con là mạnh nhất, bây giờ bố có nhiệm vụ muốn giao cho con”.“Bố, bố nói đi”, Quý Thanh Hòa lau nước mắt, cắn chặt môi đỏ trầm giọng nói, cô đã quyết định một đời một kiếp này của mình đều là người phụ nữ của Tô Minh, do đó mấy người Quý Thanh Hòa hiện tại đã gọi Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên là bố mẹ..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Chân Võ một chút.

Ông ta tưởng rằng phải 9/10 các học viên rời đi.

Kết quả là vẫn còn 50.

000-60.

000 người.

“Các cậu tại sao còn chưa rời đi?” Lâm Chân Võ hỏi.

“Thề tồn vong với học viện Linh Võ!!!!” 40.

000- 50.

000 học viên trước tiên im lặng, sau đó gầm lên.

“Bây giờ trở về thu dọn tất cả hành lý, nửa giờ sau tập hợp lại, chúng ta sẽ tới Chiến Uyên!” Lâm Chân Võ quát.

Không nghi ngờ gì nữa, những thê lực khủng b0 của thê giới Đại Thiên

muốn trả thù người thân và bạn bè của Tô Minh, học viện Linh Võ cũng nằm trong số đó, Chiến Uyên cũng vậy, đặc biệt là Chiến Uyên.

Tại Chiến Uyên có những người phụ nữ của Tô Minh, như Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà… những cô gái đã từng tỏa sáng tại học viện Linh Võ này trước khi Tô Minh rời tới thế giới Đại Thiên đã được anh đưa tới Chiến Uyên.

Ngoài ra, người thân của Tô Minh cũng ở tại Chiến Uyên, như bố mẹ của anh Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên.

Sự trả thù mà Chiến Uyên phải gánh chịu chắc chắn là kinh khủng nhất.

Bởi vậy Lâm Chân Võ quyết định dẫn những học viên xem cái chết như không này tới Chiến Uyên, cùng tồn vong với họ.

“Nếu đã được hưởng vinh quang

và tài nguyên võ đạo mà Tô Minh đem lại, vậy thì nên đảm đương sự báo thù sau cái chết của cậu ấy, cho dù muôn đời muôn kiếp không trở lại được”,

Lâm Chân Võ lẩm bẩm một mình.

Dưới đáy lòng lại thở dài một hơi.

Tô Minh, cứ như vậy chết đi????

Từng cảnh tượng của anh tại học viện Linh Võ dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt, giờ đây lại như đã cách mấy đời.

Chiến Uyên.

Thực ra tin tức mà Chiến Uyên nhận được còn sớm hơn so với học viện Linh Võ.

Tùy Thanh Liên đã bất tỉnh, là do khóc ngất đi.

Hai mắt Tô Chấn Trầm cũng đỏ bừng.

Tiêu Nguyệt.

Lâm Thanh Loan.

Quý Thanh Hoà.

Ngư Dung Băng.

Công chúa nhỏ cổ Kim.

Hứa Như Ý.

Nam Cung cẩn.

Sau khi nhận được hung tin, bảy cô gái cũng sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, thất thần…

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy Chiến Uyên.

Đương nhiên ngoài dòng chính của Chiến Uyên, những người khác vẫn chưa hay tin.

Chiến Uyên mấy năm nay phát triển cực kỳ nhanh chóng mãnh liệt, còn kinh khủng hơn nhiều so với học viện Linh Võ, suy cho cùng danh tiếng của Tô Minh tại thế giới Tiểu Thiên quá lớn, mà Chiến Uyên chính là nơi gia tộc của anh sinh sống, phát triển có thể không thần tốc sao?

“Thanh Hòa, rốt cuộc Tô Minh còn

sống hay đã chết, ai trong chúng ta cũng không chắc chắn.

Bố tin rằng con trai mình là người tốt ắt có trời giúp, những năm này nó đã trải qua biết bao cửa ải sinh tử, có lần nào mà không bị người ta đồn thổi là đã chết? Kết quả thì sao? Lần này cũng sẽ không ngoại lệ!”, Tô Chấn Trầm nhìn hướng Quý Thanh Hòa, ngưng giọng nói: “Thanh Hòa, trong số bảy chị em các con, thực lực hôm nay của con là mạnh nhất, bây giờ bố có nhiệm vụ muốn giao cho con”.

“Bố, bố nói đi”, Quý Thanh Hòa lau nước mắt, cắn chặt môi đỏ trầm giọng nói, cô đã quyết định một đời một kiếp này của mình đều là người phụ nữ của Tô Minh, do đó mấy người Quý Thanh Hòa hiện tại đã gọi Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên là bố mẹ.

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Chân Võ một chút.Ông ta tưởng rằng phải 9/10 các học viên rời đi.Kết quả là vẫn còn 50.000-60.000 người.“Các cậu tại sao còn chưa rời đi?” Lâm Chân Võ hỏi.“Thề tồn vong với học viện Linh Võ!!!!” 40.000- 50.000 học viên trước tiên im lặng, sau đó gầm lên.“Bây giờ trở về thu dọn tất cả hành lý, nửa giờ sau tập hợp lại, chúng ta sẽ tới Chiến Uyên!” Lâm Chân Võ quát.Không nghi ngờ gì nữa, những thê lực khủng b0 của thê giới Đại Thiênmuốn trả thù người thân và bạn bè của Tô Minh, học viện Linh Võ cũng nằm trong số đó, Chiến Uyên cũng vậy, đặc biệt là Chiến Uyên.Tại Chiến Uyên có những người phụ nữ của Tô Minh, như Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà… những cô gái đã từng tỏa sáng tại học viện Linh Võ này trước khi Tô Minh rời tới thế giới Đại Thiên đã được anh đưa tới Chiến Uyên.Ngoài ra, người thân của Tô Minh cũng ở tại Chiến Uyên, như bố mẹ của anh Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên.Sự trả thù mà Chiến Uyên phải gánh chịu chắc chắn là kinh khủng nhất.Bởi vậy Lâm Chân Võ quyết định dẫn những học viên xem cái chết như không này tới Chiến Uyên, cùng tồn vong với họ.“Nếu đã được hưởng vinh quangvà tài nguyên võ đạo mà Tô Minh đem lại, vậy thì nên đảm đương sự báo thù sau cái chết của cậu ấy, cho dù muôn đời muôn kiếp không trở lại được”,Lâm Chân Võ lẩm bẩm một mình.Dưới đáy lòng lại thở dài một hơi.Tô Minh, cứ như vậy chết đi????Từng cảnh tượng của anh tại học viện Linh Võ dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt, giờ đây lại như đã cách mấy đời.Chiến Uyên.Thực ra tin tức mà Chiến Uyên nhận được còn sớm hơn so với học viện Linh Võ.Tùy Thanh Liên đã bất tỉnh, là do khóc ngất đi.Hai mắt Tô Chấn Trầm cũng đỏ bừng.Tiêu Nguyệt.Lâm Thanh Loan.Quý Thanh Hoà.Ngư Dung Băng.Công chúa nhỏ cổ Kim.Hứa Như Ý.Nam Cung cẩn.Sau khi nhận được hung tin, bảy cô gái cũng sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, thất thần…Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy Chiến Uyên.Đương nhiên ngoài dòng chính của Chiến Uyên, những người khác vẫn chưa hay tin.Chiến Uyên mấy năm nay phát triển cực kỳ nhanh chóng mãnh liệt, còn kinh khủng hơn nhiều so với học viện Linh Võ, suy cho cùng danh tiếng của Tô Minh tại thế giới Tiểu Thiên quá lớn, mà Chiến Uyên chính là nơi gia tộc của anh sinh sống, phát triển có thể không thần tốc sao?“Thanh Hòa, rốt cuộc Tô Minh cònsống hay đã chết, ai trong chúng ta cũng không chắc chắn.Bố tin rằng con trai mình là người tốt ắt có trời giúp, những năm này nó đã trải qua biết bao cửa ải sinh tử, có lần nào mà không bị người ta đồn thổi là đã chết? Kết quả thì sao? Lần này cũng sẽ không ngoại lệ!”, Tô Chấn Trầm nhìn hướng Quý Thanh Hòa, ngưng giọng nói: “Thanh Hòa, trong số bảy chị em các con, thực lực hôm nay của con là mạnh nhất, bây giờ bố có nhiệm vụ muốn giao cho con”.“Bố, bố nói đi”, Quý Thanh Hòa lau nước mắt, cắn chặt môi đỏ trầm giọng nói, cô đã quyết định một đời một kiếp này của mình đều là người phụ nữ của Tô Minh, do đó mấy người Quý Thanh Hòa hiện tại đã gọi Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên là bố mẹ..

Chương 1273: Chương 1273