Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 42

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 42Thấy cảnh này, tất cả mọi người lặng im nín thở, một câu cũng không dám nói.Chuyện ngày hôm nay, quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.Vốn dĩ là nghi lễ chào đón vô cùng vui vẻ, không ngờ lại biến thành dáng vẻ như thế này.Chủ tịch thành phố Tân Hải đối đầu với cậu chủ nhà họ Dương, đây chính là quyền lực vững chãi của quan chức.“Mụ nội nó!”Mắt thấy Dương Xuyên chơi xấu, Chu Minh Hạo tức giận nói tục.Thấy thời gian sắp đến, dứt khoát nghiến răng giậm chân!“Vương Đại Quân, tìm xe nâng đến, xúc con xe rởm này đi cho tôi?”Cái gì?Vương Đại Quân lập tức choáng váng.Đây chính là xe của cậu chủ Dương đấy, đắc tội hắn ta, sự phát triển của thành phố Tân Hải lạc hậu ít nhất năm năm.Nhìn thấy Vương Đại Quân ngơ người nhìn mình, Chu Minh Hạo lập tức bùng nổ.“Nghe không hiểu tiếng người à? Bây giờ xúc luôn! Còn một phút, nếu không dọn sạch đường, ông đây xúc cả ông!”“Vâng!”Vương Đại Quân vội vàng đồng ý, ông ta biết, lần này Chu Minh Hạo quyết tâm rồi.Gọi một cú điện thoại, chỉ thoáng chốc xe nâng đã chạy đến.“Chu Minh Hạo, chẳng lẽ ông thật sự không coi nhà họ Dương tôi ra gì? Có bản lĩnh ông xúc thử xem?”Sắc mặt Dương Xuyên u ám.Hắn ta không tin Chu Minh Hạo sẽ thật sự trở mặt với mình.Những người khác cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, nếu bây giờ xúc đi, vậy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.Nhưng Chu Minh Hạo đã không kịp nghĩ những chuyện này nữa, nhìn đồng hồ, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc!“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xúc!”Lựa chọn giữa thần tướng trấn quốc Sở Bắc và con cháu nhà họ Dương…Đối với ông ta thì không hề khó khăn!“Xúc!”Vương Đại Quân vung tay lên.Ầm ầm!Xe nâng lập tức khởi động, xúc chiếc Maybach lên!“Mẹ nó, ông dám xúc thật!”Dương Xuyên giật nảy mình, vội vàng chật vật né sang một bên.Chỉ có thể trơ mắt nhìn Maybach mới tinh bị ném sang bên đường, biến thành một đống sắt vụn.Sắc mặt Dương Xuyên lúc đỏ lúc xanh, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.“Cậu chủ Dương, chúng ta làm sao bây giờ?”Bên cạnh, một vệ sĩ nhỏ giọng trưng cầu ý kiến.

Chương 42

Thấy cảnh này, tất cả mọi người lặng im nín thở, một câu cũng không dám nói.

Chuyện ngày hôm nay, quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Vốn dĩ là nghi lễ chào đón vô cùng vui vẻ, không ngờ lại biến thành dáng vẻ như thế này.

Chủ tịch thành phố Tân Hải đối đầu với cậu chủ nhà họ Dương, đây chính là quyền lực vững chãi của quan chức.

“Mụ nội nó!”

Mắt thấy Dương Xuyên chơi xấu, Chu Minh Hạo tức giận nói tục.

Thấy thời gian sắp đến, dứt khoát nghiến răng giậm chân!

“Vương Đại Quân, tìm xe nâng đến, xúc con xe rởm này đi cho tôi?”

Cái gì?

Vương Đại Quân lập tức choáng váng.

Đây chính là xe của cậu chủ Dương đấy, đắc tội hắn ta, sự phát triển của thành phố Tân Hải lạc hậu ít nhất năm năm.

Nhìn thấy Vương Đại Quân ngơ người nhìn mình, Chu Minh Hạo lập tức bùng nổ.

“Nghe không hiểu tiếng người à? Bây giờ xúc luôn! Còn một phút, nếu không dọn sạch đường, ông đây xúc cả ông!”

“Vâng!”

Vương Đại Quân vội vàng đồng ý, ông ta biết, lần này Chu Minh Hạo quyết tâm rồi.

Gọi một cú điện thoại, chỉ thoáng chốc xe nâng đã chạy đến.

“Chu Minh Hạo, chẳng lẽ ông thật sự không coi nhà họ Dương tôi ra gì? Có bản lĩnh ông xúc thử xem?”

Sắc mặt Dương Xuyên u ám.

Hắn ta không tin Chu Minh Hạo sẽ thật sự trở mặt với mình.

Những người khác cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, nếu bây giờ xúc đi, vậy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhưng Chu Minh Hạo đã không kịp nghĩ những chuyện này nữa, nhìn đồng hồ, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc!

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xúc!”

Lựa chọn giữa thần tướng trấn quốc Sở Bắc và con cháu nhà họ Dương…

Đối với ông ta thì không hề khó khăn!

“Xúc!”

Vương Đại Quân vung tay lên.

Ầm ầm!

Xe nâng lập tức khởi động, xúc chiếc Maybach lên!

“Mẹ nó, ông dám xúc thật!”

Dương Xuyên giật nảy mình, vội vàng chật vật né sang một bên.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Maybach mới tinh bị ném sang bên đường, biến thành một đống sắt vụn.

Sắc mặt Dương Xuyên lúc đỏ lúc xanh, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

“Cậu chủ Dương, chúng ta làm sao bây giờ?”

Bên cạnh, một vệ sĩ nhỏ giọng trưng cầu ý kiến.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 42Thấy cảnh này, tất cả mọi người lặng im nín thở, một câu cũng không dám nói.Chuyện ngày hôm nay, quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.Vốn dĩ là nghi lễ chào đón vô cùng vui vẻ, không ngờ lại biến thành dáng vẻ như thế này.Chủ tịch thành phố Tân Hải đối đầu với cậu chủ nhà họ Dương, đây chính là quyền lực vững chãi của quan chức.“Mụ nội nó!”Mắt thấy Dương Xuyên chơi xấu, Chu Minh Hạo tức giận nói tục.Thấy thời gian sắp đến, dứt khoát nghiến răng giậm chân!“Vương Đại Quân, tìm xe nâng đến, xúc con xe rởm này đi cho tôi?”Cái gì?Vương Đại Quân lập tức choáng váng.Đây chính là xe của cậu chủ Dương đấy, đắc tội hắn ta, sự phát triển của thành phố Tân Hải lạc hậu ít nhất năm năm.Nhìn thấy Vương Đại Quân ngơ người nhìn mình, Chu Minh Hạo lập tức bùng nổ.“Nghe không hiểu tiếng người à? Bây giờ xúc luôn! Còn một phút, nếu không dọn sạch đường, ông đây xúc cả ông!”“Vâng!”Vương Đại Quân vội vàng đồng ý, ông ta biết, lần này Chu Minh Hạo quyết tâm rồi.Gọi một cú điện thoại, chỉ thoáng chốc xe nâng đã chạy đến.“Chu Minh Hạo, chẳng lẽ ông thật sự không coi nhà họ Dương tôi ra gì? Có bản lĩnh ông xúc thử xem?”Sắc mặt Dương Xuyên u ám.Hắn ta không tin Chu Minh Hạo sẽ thật sự trở mặt với mình.Những người khác cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, nếu bây giờ xúc đi, vậy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.Nhưng Chu Minh Hạo đã không kịp nghĩ những chuyện này nữa, nhìn đồng hồ, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc!“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xúc!”Lựa chọn giữa thần tướng trấn quốc Sở Bắc và con cháu nhà họ Dương…Đối với ông ta thì không hề khó khăn!“Xúc!”Vương Đại Quân vung tay lên.Ầm ầm!Xe nâng lập tức khởi động, xúc chiếc Maybach lên!“Mẹ nó, ông dám xúc thật!”Dương Xuyên giật nảy mình, vội vàng chật vật né sang một bên.Chỉ có thể trơ mắt nhìn Maybach mới tinh bị ném sang bên đường, biến thành một đống sắt vụn.Sắc mặt Dương Xuyên lúc đỏ lúc xanh, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.“Cậu chủ Dương, chúng ta làm sao bây giờ?”Bên cạnh, một vệ sĩ nhỏ giọng trưng cầu ý kiến.

Chương 42