Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 43

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 43“Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ? Chu Minh Hạo, lần này coi như ông lợi hại, ông đây nhớ kỹ!”Dương Xuyên tức giận nói.Phép vua thua lệ làng, đây là đạo lý từ xưa đến nay!Mặc dù thế lực của nhà họ Dương lớn, nhưng dù nói thế nào thì Chu Minh Hạo cũng là chủ tịch thành phố Tân Hải, há có thể cho hắn ta tùy ý gây khó dễ?Giờ phút này cho dù bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể nuốt lại vào bụng.Mà cũng chính lúc này, trên đường phố phía xa xa, một chiếc taxi phóng nhanh đến.Trên con đường bốn làn rộng lớn, vô cùng nổi bật.Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người không khỏi trở nên kỳ lạ.Chủ tịch Chu gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí không tiếc đắc tội nhà họ Dương.Chẳng lẽ chính là vì chiếc taxi này?“Xong rồi xong rồi, ngay cả cảnh sát giao thông cũng hành động, xe này của tôi xong rồi!”Trong xe taxi, nhìn cảnh sát giao thông đứng đầy phía xa, tài xế khóc không ra nước mắt.Nếu không phải sau lưng có Sở Bắc nhìn chằm chằm như hổ đói, chắc chắn ông ta sẽ quay đầu bỏ chạy.Ngay cả Lạc Tuyết, sắc mặc cũng vẫn khó coi.Trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.Nghĩ đến con gái không rõ sống chết trong bệnh viện, tâm tư rối bời.Chỉ có Sở Bắc vẫn bất động như núi.Mắt thấy xe càng ngày càng đến gần, tài xế cũng chỉ có thể cắn răng, kiên trì lái về phía trước.Vốn cho rằng sẽ bị ngăn lại, giữ xe, phạt tiền, thậm chí thu hồi và tiêu hủy bằng lái xe!Không ngờ, những cảnh sát giao thông đó không chỉ không ngăn cản, trái lại còn đồng loạt ngay ngắn cúi chào.Nhìn thấy bọn họ đến rồi lại đi xa!“Mẹ nó, chuyện gì thế này?”Tài xế cũng choáng váng, đầu óc mơ hồ!“Lo lái xe đi!”Vẫn là nhờ Sở Bắc nhắc nhở, ông ta mới lấy lại tinh thần.Phía trước, ba chiếc xe cảnh sát huýt còi báo động mở đường.Trong kính chiếu hậu, bảy tám chiếc xe cảnh sát lái theo phía sau.Chia ra hai bên, hộ tống dọc đường!Cảnh tượng thế này, tài xế cảm thấy mình không phải đang lái taxi, mà là đang lái tàu sân bay.Lái taxi mấy chục năm, chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này.Ngay cả Lạc Tuyết cũng há to miệng, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.Trong lòng lại dấy lên hi vọng.Nhìn thấy xe taxi gào thét lướt qua, Chu Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám lau mồ hôi lạnh.

Chương 43

“Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ? Chu Minh Hạo, lần này coi như ông lợi hại, ông đây nhớ kỹ!”

Dương Xuyên tức giận nói.

Phép vua thua lệ làng, đây là đạo lý từ xưa đến nay!

Mặc dù thế lực của nhà họ Dương lớn, nhưng dù nói thế nào thì Chu Minh Hạo cũng là chủ tịch thành phố Tân Hải, há có thể cho hắn ta tùy ý gây khó dễ?

Giờ phút này cho dù bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể nuốt lại vào bụng.

Mà cũng chính lúc này, trên đường phố phía xa xa, một chiếc taxi phóng nhanh đến.

Trên con đường bốn làn rộng lớn, vô cùng nổi bật.

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người không khỏi trở nên kỳ lạ.

Chủ tịch Chu gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí không tiếc đắc tội nhà họ Dương.

Chẳng lẽ chính là vì chiếc taxi này?

“Xong rồi xong rồi, ngay cả cảnh sát giao thông cũng hành động, xe này của tôi xong rồi!”

Trong xe taxi, nhìn cảnh sát giao thông đứng đầy phía xa, tài xế khóc không ra nước mắt.

Nếu không phải sau lưng có Sở Bắc nhìn chằm chằm như hổ đói, chắc chắn ông ta sẽ quay đầu bỏ chạy.

Ngay cả Lạc Tuyết, sắc mặc cũng vẫn khó coi.

Trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Nghĩ đến con gái không rõ sống chết trong bệnh viện, tâm tư rối bời.

Chỉ có Sở Bắc vẫn bất động như núi.

Mắt thấy xe càng ngày càng đến gần, tài xế cũng chỉ có thể cắn răng, kiên trì lái về phía trước.

Vốn cho rằng sẽ bị ngăn lại, giữ xe, phạt tiền, thậm chí thu hồi và tiêu hủy bằng lái xe!

Không ngờ, những cảnh sát giao thông đó không chỉ không ngăn cản, trái lại còn đồng loạt ngay ngắn cúi chào.

Nhìn thấy bọn họ đến rồi lại đi xa!

“Mẹ nó, chuyện gì thế này?”

Tài xế cũng choáng váng, đầu óc mơ hồ!

“Lo lái xe đi!”

Vẫn là nhờ Sở Bắc nhắc nhở, ông ta mới lấy lại tinh thần.

Phía trước, ba chiếc xe cảnh sát huýt còi báo động mở đường.

Trong kính chiếu hậu, bảy tám chiếc xe cảnh sát lái theo phía sau.

Chia ra hai bên, hộ tống dọc đường!

Cảnh tượng thế này, tài xế cảm thấy mình không phải đang lái taxi, mà là đang lái tàu sân bay.

Lái taxi mấy chục năm, chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này.

Ngay cả Lạc Tuyết cũng há to miệng, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng lại dấy lên hi vọng.

Nhìn thấy xe taxi gào thét lướt qua, Chu Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám lau mồ hôi lạnh.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 43“Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ? Chu Minh Hạo, lần này coi như ông lợi hại, ông đây nhớ kỹ!”Dương Xuyên tức giận nói.Phép vua thua lệ làng, đây là đạo lý từ xưa đến nay!Mặc dù thế lực của nhà họ Dương lớn, nhưng dù nói thế nào thì Chu Minh Hạo cũng là chủ tịch thành phố Tân Hải, há có thể cho hắn ta tùy ý gây khó dễ?Giờ phút này cho dù bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể nuốt lại vào bụng.Mà cũng chính lúc này, trên đường phố phía xa xa, một chiếc taxi phóng nhanh đến.Trên con đường bốn làn rộng lớn, vô cùng nổi bật.Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người không khỏi trở nên kỳ lạ.Chủ tịch Chu gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí không tiếc đắc tội nhà họ Dương.Chẳng lẽ chính là vì chiếc taxi này?“Xong rồi xong rồi, ngay cả cảnh sát giao thông cũng hành động, xe này của tôi xong rồi!”Trong xe taxi, nhìn cảnh sát giao thông đứng đầy phía xa, tài xế khóc không ra nước mắt.Nếu không phải sau lưng có Sở Bắc nhìn chằm chằm như hổ đói, chắc chắn ông ta sẽ quay đầu bỏ chạy.Ngay cả Lạc Tuyết, sắc mặc cũng vẫn khó coi.Trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.Nghĩ đến con gái không rõ sống chết trong bệnh viện, tâm tư rối bời.Chỉ có Sở Bắc vẫn bất động như núi.Mắt thấy xe càng ngày càng đến gần, tài xế cũng chỉ có thể cắn răng, kiên trì lái về phía trước.Vốn cho rằng sẽ bị ngăn lại, giữ xe, phạt tiền, thậm chí thu hồi và tiêu hủy bằng lái xe!Không ngờ, những cảnh sát giao thông đó không chỉ không ngăn cản, trái lại còn đồng loạt ngay ngắn cúi chào.Nhìn thấy bọn họ đến rồi lại đi xa!“Mẹ nó, chuyện gì thế này?”Tài xế cũng choáng váng, đầu óc mơ hồ!“Lo lái xe đi!”Vẫn là nhờ Sở Bắc nhắc nhở, ông ta mới lấy lại tinh thần.Phía trước, ba chiếc xe cảnh sát huýt còi báo động mở đường.Trong kính chiếu hậu, bảy tám chiếc xe cảnh sát lái theo phía sau.Chia ra hai bên, hộ tống dọc đường!Cảnh tượng thế này, tài xế cảm thấy mình không phải đang lái taxi, mà là đang lái tàu sân bay.Lái taxi mấy chục năm, chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này.Ngay cả Lạc Tuyết cũng há to miệng, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.Trong lòng lại dấy lên hi vọng.Nhìn thấy xe taxi gào thét lướt qua, Chu Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám lau mồ hôi lạnh.

Chương 43