Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1287: Chương 1287

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó.“Chàng trai loài người, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không? Đánh bại cậu chủ nhà tôi chỉ trong một quyền quả là rung động đấy, nhưng đó cũng không phải là điều để cậu lên mặt”, một giọng nói già nua vang lên, và người lên tiếng là một người đàn ông trung niên có khổ người lớn hơn Phục Yểm, vả lại còn là Đại Đế hàng thật giá thật.Hiển nhiên, ông ta cũng đến từ tộc Ngưỡng sơn.Người này tên là Phục Kiêp, là một trưởng lão tộc Ngưỡng sơn, đi theo Phục Yểm đến tham gia lễ cưới của thánh tử tộc Ma Tuyền.Phục Kiếp là một cao thủ lâu đời.Cậu chủ Phục Yểm bị thương nặng, đương nhiên gã tức giận rồi.Song, ban nãy gã không ra tay ngay, một là vì gã là Đại Đê lâu đời, mà Tô Minh chỉ là một tên nhóc có cảnh giới Khư Chủ.Nêu gã ra tay sẽ rất mất mặt.Thứ hai, đây là sảnh tiệc cưới, gã là Đại Đế, một khi ra tay sẽ coi như là kiếm chuyện trong ngày vui của thánh tử tộc Ma Tuyền.Thê nên, ban nãy gã chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh, cử một số bảo vệ lên đỡ cậu chủ Phục Yểm xuống chữa thương, chứ không làm hay nói gì.ĐỢi đến khi tiệc cưới kết thúc, rời khỏi tộc Ma Tuyền lại xử Tô Minh sau.Nhưng ai ngờ… Thằng súc vật ấy thế mà lại kiêu căng ngạo mạn nhưvậy? Không ngờ dám khiêu khích mọi người đang có mặt ở đây!Đây là đang tự tìm đường chết!Trước khiêu khích ấy, giờ gã đứng ra ra tay thì sẽ chẳng ai bắt bẻ được gì.Bởi vì, khi đối mặt với một thằng nhóc loài người kiêu ngạo như thế, chắc hẳn mọi người ở đây đều muốn giết chết cậu ta nhỉ?Chỉ có thể nói, thằng nhóc đó chán sống thôi.Phục Kiếp nhìn chằm chằm Tô Minh…Ngay lúc này.“Thánh từ, có cần ngăn lại không ạ?”, đằng sau cung điện, một trưởng lão tộc Ma Tuyền kính cẩn hỏi thánh từ Ma Lại mặc một bộ đồ đỏ trước mặt.“Không cần, trong tiệc thấy máu coi như là một món quà”, Ma Lại cười, chẳng hề để ý, trái lại còn khá mongđợi.“Thánh tử, có cần ngăn cản cô dâu bước vào không?”, trưởng lão kia lại hỏi.Cô dâu và chú rể đều ở phía sau cung điện.ĐỢi đến khi tới giờ lành, cả hai sẽ đi từ sau cung điện ra đại sảnh, cuối cùng bước lên bục lễ, rồi bắt đầu nghi thức.Lúc này, giờ lành đã sắp đến, bên cô dâu chắc hẳn sắp chuẩn bị bước vào đại sảnh.Giờ mà vào chắc chắn sẽ thấy cảnh Phục Kiếp giết chết tên nhóc loài người kia…“Khỏi, mọi thứ cứ y như cũ”, Ma Lại cười nói.Trong đại sảnh của cung điện, khi Phục Kiếp bắt đầu nhằm vào Tô Minh, bầu không khí chợt trở nên tràn ngập sát khí!Phục Kiếp rất mạnh, khi gã nhằm vào Tô Minh thì chút khí thể tỏa ra từ trên người gã đã khiến nhiệt độ củacả đại sảnh giảm thẳng xuống.Đặc biệt là chỗ cái bàn của Tô Minh, Linh Điệp vẫn không sao vì có Tô Minh giúp, nhưng Linh Chỉ xụi lơ ở bên cạnh đã bị nó đè hộc máu.Dù là người có cấp bậc Đại Đê như Linh Hoành cũng tái mặt, cực kỳ hoảng sợ.Cùng là Đại Đê, song, ông ta lại yếu hơn Phục Kiếp rất nhiều.“Vốn để lên mặt?”, Tô Minh mở miệng, nhíu mày, lại uống một ngụm rượu, thậm chí còn giơ ly lên với Phục Kiếp, nói: “Tiền bối, có mẹ không?”Á đù!Kiêu ngạo, kiêu ngạo thật luôn!Vừa hỏi thăm Phục Kiếp có mẹ không, lại đá xéo gã không có mẹ!Thoáng chốc, gương mặt nhiều người trong đại sảnh đều bắt đầu vặn vẹo.Đã thấy kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy.Phục… Phục Kiếp kia là Đại Đê đó!Không phải là loại như Phục Yểm đâu, chênh lệch giữa Đại Đế và các cảnh giới khác là rất lớn.“Thằng con hoang, muốn chết hả!”, Phục Kiếp nổi khùng, vốn cũng chẳng hiền lành gì, lúc này bị đá xéo, con ngươi gã như sắp phun lửa, giơ tay lên chộp một cái.Dấu móng tay phóng to, tiếng nổ ầm ầm, chộp thẳng về phía Tô Minh.Suy cho cùng cũng là Đại Đê, nên cực kỳ đáng sợ.Chưa nói đến sức mạnh và sát khí trên dấu móng tay đó, chỉ riêng hoa văn Hỗn Độn cùng với quy luật Đế Đạo thôi cũng đã khiến lòng người run sợ.Sự khác biệt lớn nhất giữa Đại Đê và cảnh giới thấp hơn là gì? Khác biệt về bản chất là sao?Đáp án chính là Hỗn Độn.Tại đây có hình.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng lúc đó.

“Chàng trai loài người, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không? Đánh bại cậu chủ nhà tôi chỉ trong một quyền quả là rung động đấy, nhưng đó cũng không phải là điều để cậu lên mặt”, một giọng nói già nua vang lên, và người lên tiếng là một người đàn ông trung niên có khổ người lớn hơn Phục Yểm, vả lại còn là Đại Đế hàng thật giá thật.

Hiển nhiên, ông ta cũng đến từ tộc Ngưỡng sơn.

Người này tên là Phục Kiêp, là một trưởng lão tộc Ngưỡng sơn, đi theo Phục Yểm đến tham gia lễ cưới của thánh tử tộc Ma Tuyền.

Phục Kiếp là một cao thủ lâu đời.

Cậu chủ Phục Yểm bị thương nặng, đương nhiên gã tức giận rồi.

Song, ban nãy gã không ra tay ngay, một là vì gã là Đại Đê lâu đời, mà Tô Minh chỉ là một tên nhóc có cảnh giới Khư Chủ.

Nêu gã ra tay sẽ rất mất mặt.

Thứ hai, đây là sảnh tiệc cưới, gã là Đại Đế, một khi ra tay sẽ coi như là kiếm chuyện trong ngày vui của thánh tử tộc Ma Tuyền.

Thê nên, ban nãy gã chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh, cử một số bảo vệ lên đỡ cậu chủ Phục Yểm xuống chữa thương, chứ không làm hay nói gì.

ĐỢi đến khi tiệc cưới kết thúc, rời khỏi tộc Ma Tuyền lại xử Tô Minh sau.

Nhưng ai ngờ… Thằng súc vật ấy thế mà lại kiêu căng ngạo mạn như

vậy? Không ngờ dám khiêu khích mọi người đang có mặt ở đây!

Đây là đang tự tìm đường chết!

Trước khiêu khích ấy, giờ gã đứng ra ra tay thì sẽ chẳng ai bắt bẻ được gì.

Bởi vì, khi đối mặt với một thằng nhóc loài người kiêu ngạo như thế, chắc hẳn mọi người ở đây đều muốn giết chết cậu ta nhỉ?

Chỉ có thể nói, thằng nhóc đó chán sống thôi.

Phục Kiếp nhìn chằm chằm Tô Minh…

Ngay lúc này.

“Thánh từ, có cần ngăn lại không ạ?”, đằng sau cung điện, một trưởng lão tộc Ma Tuyền kính cẩn hỏi thánh từ Ma Lại mặc một bộ đồ đỏ trước mặt.

“Không cần, trong tiệc thấy máu coi như là một món quà”, Ma Lại cười, chẳng hề để ý, trái lại còn khá mong

đợi.

“Thánh tử, có cần ngăn cản cô dâu bước vào không?”, trưởng lão kia lại hỏi.

Cô dâu và chú rể đều ở phía sau cung điện.

ĐỢi đến khi tới giờ lành, cả hai sẽ đi từ sau cung điện ra đại sảnh, cuối cùng bước lên bục lễ, rồi bắt đầu nghi thức.

Lúc này, giờ lành đã sắp đến, bên cô dâu chắc hẳn sắp chuẩn bị bước vào đại sảnh.

Giờ mà vào chắc chắn sẽ thấy cảnh Phục Kiếp giết chết tên nhóc loài người kia…

“Khỏi, mọi thứ cứ y như cũ”, Ma Lại cười nói.

Trong đại sảnh của cung điện, khi Phục Kiếp bắt đầu nhằm vào Tô Minh, bầu không khí chợt trở nên tràn ngập sát khí!

Phục Kiếp rất mạnh, khi gã nhằm vào Tô Minh thì chút khí thể tỏa ra từ trên người gã đã khiến nhiệt độ của

cả đại sảnh giảm thẳng xuống.

Đặc biệt là chỗ cái bàn của Tô Minh, Linh Điệp vẫn không sao vì có Tô Minh giúp, nhưng Linh Chỉ xụi lơ ở bên cạnh đã bị nó đè hộc máu.

Dù là người có cấp bậc Đại Đê như Linh Hoành cũng tái mặt, cực kỳ hoảng sợ.

Cùng là Đại Đê, song, ông ta lại yếu hơn Phục Kiếp rất nhiều.

“Vốn để lên mặt?”, Tô Minh mở miệng, nhíu mày, lại uống một ngụm rượu, thậm chí còn giơ ly lên với Phục Kiếp, nói: “Tiền bối, có mẹ không?”

Á đù!

Kiêu ngạo, kiêu ngạo thật luôn!

Vừa hỏi thăm Phục Kiếp có mẹ không, lại đá xéo gã không có mẹ!

Thoáng chốc, gương mặt nhiều người trong đại sảnh đều bắt đầu vặn vẹo.

Đã thấy kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy.

Phục… Phục Kiếp kia là Đại Đê đó!

Không phải là loại như Phục Yểm đâu, chênh lệch giữa Đại Đế và các cảnh giới khác là rất lớn.

“Thằng con hoang, muốn chết hả!”, Phục Kiếp nổi khùng, vốn cũng chẳng hiền lành gì, lúc này bị đá xéo, con ngươi gã như sắp phun lửa, giơ tay lên chộp một cái.

Dấu móng tay phóng to, tiếng nổ ầm ầm, chộp thẳng về phía Tô Minh.

Suy cho cùng cũng là Đại Đê, nên cực kỳ đáng sợ.

Chưa nói đến sức mạnh và sát khí trên dấu móng tay đó, chỉ riêng hoa văn Hỗn Độn cùng với quy luật Đế Đạo thôi cũng đã khiến lòng người run sợ.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Đại Đê và cảnh giới thấp hơn là gì? Khác biệt về bản chất là sao?

Đáp án chính là Hỗn Độn.

Tại đây có hình

Image removed.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó.“Chàng trai loài người, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không? Đánh bại cậu chủ nhà tôi chỉ trong một quyền quả là rung động đấy, nhưng đó cũng không phải là điều để cậu lên mặt”, một giọng nói già nua vang lên, và người lên tiếng là một người đàn ông trung niên có khổ người lớn hơn Phục Yểm, vả lại còn là Đại Đế hàng thật giá thật.Hiển nhiên, ông ta cũng đến từ tộc Ngưỡng sơn.Người này tên là Phục Kiêp, là một trưởng lão tộc Ngưỡng sơn, đi theo Phục Yểm đến tham gia lễ cưới của thánh tử tộc Ma Tuyền.Phục Kiếp là một cao thủ lâu đời.Cậu chủ Phục Yểm bị thương nặng, đương nhiên gã tức giận rồi.Song, ban nãy gã không ra tay ngay, một là vì gã là Đại Đê lâu đời, mà Tô Minh chỉ là một tên nhóc có cảnh giới Khư Chủ.Nêu gã ra tay sẽ rất mất mặt.Thứ hai, đây là sảnh tiệc cưới, gã là Đại Đế, một khi ra tay sẽ coi như là kiếm chuyện trong ngày vui của thánh tử tộc Ma Tuyền.Thê nên, ban nãy gã chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh, cử một số bảo vệ lên đỡ cậu chủ Phục Yểm xuống chữa thương, chứ không làm hay nói gì.ĐỢi đến khi tiệc cưới kết thúc, rời khỏi tộc Ma Tuyền lại xử Tô Minh sau.Nhưng ai ngờ… Thằng súc vật ấy thế mà lại kiêu căng ngạo mạn nhưvậy? Không ngờ dám khiêu khích mọi người đang có mặt ở đây!Đây là đang tự tìm đường chết!Trước khiêu khích ấy, giờ gã đứng ra ra tay thì sẽ chẳng ai bắt bẻ được gì.Bởi vì, khi đối mặt với một thằng nhóc loài người kiêu ngạo như thế, chắc hẳn mọi người ở đây đều muốn giết chết cậu ta nhỉ?Chỉ có thể nói, thằng nhóc đó chán sống thôi.Phục Kiếp nhìn chằm chằm Tô Minh…Ngay lúc này.“Thánh từ, có cần ngăn lại không ạ?”, đằng sau cung điện, một trưởng lão tộc Ma Tuyền kính cẩn hỏi thánh từ Ma Lại mặc một bộ đồ đỏ trước mặt.“Không cần, trong tiệc thấy máu coi như là một món quà”, Ma Lại cười, chẳng hề để ý, trái lại còn khá mongđợi.“Thánh tử, có cần ngăn cản cô dâu bước vào không?”, trưởng lão kia lại hỏi.Cô dâu và chú rể đều ở phía sau cung điện.ĐỢi đến khi tới giờ lành, cả hai sẽ đi từ sau cung điện ra đại sảnh, cuối cùng bước lên bục lễ, rồi bắt đầu nghi thức.Lúc này, giờ lành đã sắp đến, bên cô dâu chắc hẳn sắp chuẩn bị bước vào đại sảnh.Giờ mà vào chắc chắn sẽ thấy cảnh Phục Kiếp giết chết tên nhóc loài người kia…“Khỏi, mọi thứ cứ y như cũ”, Ma Lại cười nói.Trong đại sảnh của cung điện, khi Phục Kiếp bắt đầu nhằm vào Tô Minh, bầu không khí chợt trở nên tràn ngập sát khí!Phục Kiếp rất mạnh, khi gã nhằm vào Tô Minh thì chút khí thể tỏa ra từ trên người gã đã khiến nhiệt độ củacả đại sảnh giảm thẳng xuống.Đặc biệt là chỗ cái bàn của Tô Minh, Linh Điệp vẫn không sao vì có Tô Minh giúp, nhưng Linh Chỉ xụi lơ ở bên cạnh đã bị nó đè hộc máu.Dù là người có cấp bậc Đại Đê như Linh Hoành cũng tái mặt, cực kỳ hoảng sợ.Cùng là Đại Đê, song, ông ta lại yếu hơn Phục Kiếp rất nhiều.“Vốn để lên mặt?”, Tô Minh mở miệng, nhíu mày, lại uống một ngụm rượu, thậm chí còn giơ ly lên với Phục Kiếp, nói: “Tiền bối, có mẹ không?”Á đù!Kiêu ngạo, kiêu ngạo thật luôn!Vừa hỏi thăm Phục Kiếp có mẹ không, lại đá xéo gã không có mẹ!Thoáng chốc, gương mặt nhiều người trong đại sảnh đều bắt đầu vặn vẹo.Đã thấy kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy.Phục… Phục Kiếp kia là Đại Đê đó!Không phải là loại như Phục Yểm đâu, chênh lệch giữa Đại Đế và các cảnh giới khác là rất lớn.“Thằng con hoang, muốn chết hả!”, Phục Kiếp nổi khùng, vốn cũng chẳng hiền lành gì, lúc này bị đá xéo, con ngươi gã như sắp phun lửa, giơ tay lên chộp một cái.Dấu móng tay phóng to, tiếng nổ ầm ầm, chộp thẳng về phía Tô Minh.Suy cho cùng cũng là Đại Đê, nên cực kỳ đáng sợ.Chưa nói đến sức mạnh và sát khí trên dấu móng tay đó, chỉ riêng hoa văn Hỗn Độn cùng với quy luật Đế Đạo thôi cũng đã khiến lòng người run sợ.Sự khác biệt lớn nhất giữa Đại Đê và cảnh giới thấp hơn là gì? Khác biệt về bản chất là sao?Đáp án chính là Hỗn Độn.Tại đây có hình.

Chương 1287: Chương 1287