Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1288: Chương 1288

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Còn một điều khác nữa chính là quy luật Đế Đạo.Quy luật ấy là một tiêu chí của Đại Đế.Hiểu được một quy luật Đế Đạo chính là hạ vị Đại Đế,hai quy luật thì là trung vị, ba là thượng vị.Nói một cách dễ hiểu thì quy luật Đê Đạo chính là trái tim võ đạo của một Đại Đế!Chính là tiêu tốn vô số vận số, quy luật, hiểu rõ bản thân, thanh lọc linh hồn, trải qua vô vàn rèn luyện, mất rất nhiều thời gian mới rèn luyện được mình.Quy luật Đê Đạo rất mạnh, muốn ngăn cản nó gần như chỉ có thể là Đại Đê dùng quy luật Đê Đạo cùng cấp.Đại Đê suy cho cùng cũng là Đại Đê.Giờ phút này, khi Phục Kiếp có cấp Đại Đê ra tay, ngoài một số người đặc biệt được bảo vệ thì những tu giả võ đạo không phải Đại Đê trong đại sảnh đều bị ép quỳ rạp xuống đất.Đại Đế giận dữ, đâu chỉ đất trời biến sắc.Bên ngoài cung điện, hư không loạn lưu như chảy ngược, quy tắc bắt đầu chấn động, trở nên rối loạn.Lại có rất nhiều khí tức Hỗn Độn trào ra từ trong vô số hố đen lớn nhỏ trong hư không.Hư Không bên ngoài cung điện rối loạn và xuất hiện bão hư không.Lúc này, cung điện của tộc Ma Tuyền có rất nhiều trận pháp cấp Đê bảo vệ, chứ không thì chỉ mình Phục Kiếp thôi đã có thể khiến nó trở thành một đống đổ nát rồi.sự đáng sợ của Đại Đê quả thật là không cách nào diển tả nổi chỉ trong đôi câu vài lời.Giờ phút này, tuy sắc mặt Tô Minh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm kinh ngạc không thôi!Đây là lần đầu tiên anh đối đầu với một Đại Đê.Đại Đê ra tay đã khiến anh khá áp lực và rung động.Vả lại còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.Song, cũng không thể nói là anh không đánh lại Đại Đê.“Hỗn Độn chẳng có tác dụng gì với mình hết”.“Còn quy luật Đê Đạo thì có thể so với pháp tắc Trường Hà của mình không?”Trong lòng Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.Sau đó, anh đứng bật dậy, ngước mắt.“Diệt!”, Tô Minh khẽ quát.Một quyền được anh đấm ra, bên trong chứa đựng gần 300 tỷ sức mạnh, Sinh Tử Nhị Khí, quy luật không gian… liên miên không ngớt.Bên ngoài được bọc một lớp kiếm ý sắc bén khủng b0 như áo giáp, khiến nó có tính công kích bá đạo và đáng sợ hơn.Song, quyền ấn của anh còn bị pháp tắc Trường Hà bao phủ.Nó giúp một quyền ấy phá hủy trăm ngàn pháp tắc, xóa sổ kiếp sau, nghiền nát kiếp trước.Một quyền đó có thể xem như là Tô Minh đã dùng hết sức để đấm ra, nên đương nhiên cực kỳ bá đạo.“Cái gì?”, Phục Kiếp đằng xa không khỏi thầm giật mình, vì Tô Minh dám đánh trả!Đúng là gặp quỷ mà.Lẽ nào khi ở trước mặt Đại Đế, mộttên tu giả võ đạo không nên cúi đầu nhận thua ư?Sao lại dám đánh trả vậy?Đầu tiên, dưới sự chèn ép của Hỗn Độn, chắc hẳn huyết mạch cũng bị đè nén, không phải là Đại Đê thì chắc chắn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi và không dám nhìn thẳng vào mình mới đúng.Nhưng gã đâu biết rằng, Tô Minh có hạt giống Hỗn Độn, nên nếu nói Tô Minh chính là Hỗn Độn cũng không quá.Quả là khó tin.

Còn một điều khác nữa chính là quy luật Đế Đạo.

Quy luật ấy là một tiêu chí của Đại Đế.

Hiểu được một quy luật Đế Đạo chính là hạ vị Đại Đế,

hai quy luật thì là trung vị, ba là thượng vị.

Nói một cách dễ hiểu thì quy luật Đê Đạo chính là trái tim võ đạo của một Đại Đế!

Chính là tiêu tốn vô số vận số, quy luật, hiểu rõ bản thân, thanh lọc linh hồn, trải qua vô vàn rèn luyện, mất rất nhiều thời gian mới rèn luyện được mình.

Quy luật Đê Đạo rất mạnh, muốn ngăn cản nó gần như chỉ có thể là Đại Đê dùng quy luật Đê Đạo cùng cấp.

Đại Đê suy cho cùng cũng là Đại Đê.

Giờ phút này, khi Phục Kiếp có cấp Đại Đê ra tay, ngoài một số người đặc biệt được bảo vệ thì những tu giả võ đạo không phải Đại Đê trong đại sảnh đều bị ép quỳ rạp xuống đất.

Đại Đế giận dữ, đâu chỉ đất trời biến sắc.

Bên ngoài cung điện, hư không loạn lưu như chảy ngược, quy tắc bắt đầu chấn động, trở nên rối loạn.

Lại có rất nhiều khí tức Hỗn Độn trào ra từ trong vô số hố đen lớn nhỏ trong hư không.

Hư Không bên ngoài cung điện rối loạn và xuất hiện bão hư không.

Lúc này, cung điện của tộc Ma Tuyền có rất nhiều trận pháp cấp Đê bảo vệ, chứ không thì chỉ mình Phục Kiếp thôi đã có thể khiến nó trở thành một đống đổ nát rồi.

sự đáng sợ của Đại Đê quả thật là không cách nào diển tả nổi chỉ trong đôi câu vài lời.

Giờ phút này, tuy sắc mặt Tô Minh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm kinh ngạc không thôi!

Đây là lần đầu tiên anh đối đầu với một Đại Đê.

Đại Đê ra tay đã khiến anh khá áp lực và rung động.

Vả lại còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Song, cũng không thể nói là anh không đánh lại Đại Đê.

“Hỗn Độn chẳng có tác dụng gì với mình hết”.

“Còn quy luật Đê Đạo thì có thể so với pháp tắc Trường Hà của mình không?”

Trong lòng Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.

Sau đó, anh đứng bật dậy, ngước mắt.

“Diệt!”, Tô Minh khẽ quát.

Một quyền được anh đấm ra, bên trong chứa đựng gần 300 tỷ sức mạnh, Sinh Tử Nhị Khí, quy luật không gian… liên miên không ngớt.

Bên ngoài được bọc một lớp kiếm ý sắc bén khủng b0 như áo giáp, khiến nó có tính công kích bá đạo và đáng sợ hơn.

Song, quyền ấn của anh còn bị pháp tắc Trường Hà bao phủ.

Nó giúp một quyền ấy phá hủy trăm ngàn pháp tắc, xóa sổ kiếp sau, nghiền nát kiếp trước.

Một quyền đó có thể xem như là Tô Minh đã dùng hết sức để đấm ra, nên đương nhiên cực kỳ bá đạo.

“Cái gì?”, Phục Kiếp đằng xa không khỏi thầm giật mình, vì Tô Minh dám đánh trả!

Đúng là gặp quỷ mà.

Lẽ nào khi ở trước mặt Đại Đế, một

tên tu giả võ đạo không nên cúi đầu nhận thua ư?

Sao lại dám đánh trả vậy?

Đầu tiên, dưới sự chèn ép của Hỗn Độn, chắc hẳn huyết mạch cũng bị đè nén, không phải là Đại Đê thì chắc chắn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi và không dám nhìn thẳng vào mình mới đúng.

Nhưng gã đâu biết rằng, Tô Minh có hạt giống Hỗn Độn, nên nếu nói Tô Minh chính là Hỗn Độn cũng không quá.

Quả là khó tin.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Còn một điều khác nữa chính là quy luật Đế Đạo.Quy luật ấy là một tiêu chí của Đại Đế.Hiểu được một quy luật Đế Đạo chính là hạ vị Đại Đế,hai quy luật thì là trung vị, ba là thượng vị.Nói một cách dễ hiểu thì quy luật Đê Đạo chính là trái tim võ đạo của một Đại Đế!Chính là tiêu tốn vô số vận số, quy luật, hiểu rõ bản thân, thanh lọc linh hồn, trải qua vô vàn rèn luyện, mất rất nhiều thời gian mới rèn luyện được mình.Quy luật Đê Đạo rất mạnh, muốn ngăn cản nó gần như chỉ có thể là Đại Đê dùng quy luật Đê Đạo cùng cấp.Đại Đê suy cho cùng cũng là Đại Đê.Giờ phút này, khi Phục Kiếp có cấp Đại Đê ra tay, ngoài một số người đặc biệt được bảo vệ thì những tu giả võ đạo không phải Đại Đê trong đại sảnh đều bị ép quỳ rạp xuống đất.Đại Đế giận dữ, đâu chỉ đất trời biến sắc.Bên ngoài cung điện, hư không loạn lưu như chảy ngược, quy tắc bắt đầu chấn động, trở nên rối loạn.Lại có rất nhiều khí tức Hỗn Độn trào ra từ trong vô số hố đen lớn nhỏ trong hư không.Hư Không bên ngoài cung điện rối loạn và xuất hiện bão hư không.Lúc này, cung điện của tộc Ma Tuyền có rất nhiều trận pháp cấp Đê bảo vệ, chứ không thì chỉ mình Phục Kiếp thôi đã có thể khiến nó trở thành một đống đổ nát rồi.sự đáng sợ của Đại Đê quả thật là không cách nào diển tả nổi chỉ trong đôi câu vài lời.Giờ phút này, tuy sắc mặt Tô Minh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm kinh ngạc không thôi!Đây là lần đầu tiên anh đối đầu với một Đại Đê.Đại Đê ra tay đã khiến anh khá áp lực và rung động.Vả lại còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.Song, cũng không thể nói là anh không đánh lại Đại Đê.“Hỗn Độn chẳng có tác dụng gì với mình hết”.“Còn quy luật Đê Đạo thì có thể so với pháp tắc Trường Hà của mình không?”Trong lòng Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.Sau đó, anh đứng bật dậy, ngước mắt.“Diệt!”, Tô Minh khẽ quát.Một quyền được anh đấm ra, bên trong chứa đựng gần 300 tỷ sức mạnh, Sinh Tử Nhị Khí, quy luật không gian… liên miên không ngớt.Bên ngoài được bọc một lớp kiếm ý sắc bén khủng b0 như áo giáp, khiến nó có tính công kích bá đạo và đáng sợ hơn.Song, quyền ấn của anh còn bị pháp tắc Trường Hà bao phủ.Nó giúp một quyền ấy phá hủy trăm ngàn pháp tắc, xóa sổ kiếp sau, nghiền nát kiếp trước.Một quyền đó có thể xem như là Tô Minh đã dùng hết sức để đấm ra, nên đương nhiên cực kỳ bá đạo.“Cái gì?”, Phục Kiếp đằng xa không khỏi thầm giật mình, vì Tô Minh dám đánh trả!Đúng là gặp quỷ mà.Lẽ nào khi ở trước mặt Đại Đế, mộttên tu giả võ đạo không nên cúi đầu nhận thua ư?Sao lại dám đánh trả vậy?Đầu tiên, dưới sự chèn ép của Hỗn Độn, chắc hẳn huyết mạch cũng bị đè nén, không phải là Đại Đê thì chắc chắn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi và không dám nhìn thẳng vào mình mới đúng.Nhưng gã đâu biết rằng, Tô Minh có hạt giống Hỗn Độn, nên nếu nói Tô Minh chính là Hỗn Độn cũng không quá.Quả là khó tin.

Chương 1288: Chương 1288