Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1345: Chương 1345

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơi thở Nguyên Chấp nóng rực, nhìn chằm chằm vào Nguyên ương… Giọng run rẩy: “Thật ư?”Thành Thi Ma? Tử tướng? Nếu đó là sự thật thì tài năng thiên bẩm mà Nguyên ương có được trong kiếp nàylà thứ người bình thường không thể tưởng tượng nổi!“Tất nhiên”, Nguyên Ương gật đầu, trên trán bỗng nhiên hiện lên một ấn ký chín cánh hoa đen chợt lóe rồi tan biến, nhưng rất rõ ràng.Đó là bằng chứng.Tử tướng thành Thi Ma, mỗi người đều có ấn ký.Đúng vậy.Chắc chắn là sự thật.“Ha ha ha ha, trời đã nhìn xuống nhà họ Nguyên ta rồi”, Nguyên Chấp cười ha hả, cơ thể các trưởng lão và thái thượng trưởng lão bên cạnh cũng run lên, hơi thở kích động, trở nên run rẩy.Nhưng Tô Ly lại khẽ nhíu mày.Trong đáy lòng có hơi hối hận.Hối hận vì trước đó đã nói ra tên anh trai Tô Minh.về phần tử tướng của thành Thi Mathì cô ấy cũng có nghe nói, cũng vì thê nên bấy giờ cô ấy có hơi sợ, Nguyên ương che giấu còn sâu hơn những gì cô tưởng, rất rất rất là sâu.Tuy Tô Ly tin tưởng mấy ngàn phần trăm vào Tô Minh nhưng nếu như kiếp trước của Nguyên ương thật sự là tử tướng của thành Thi Ma, thì…Nói không chừng, hắn ta thật sự… Thật sự… Có thể tạo thành uy hiếp nhất định với anh trai Tô Minh.Trước đó cô ấy sơ sẩy quá.Thật sự quá sơ sẩy rồi.“Đáng chết, Tô Ly, bản thân thì không sao nhưng nếu anh trai gặp phải nguy hiểm gì về mày thì mày chính là kè có tội lớn nhất”, Tô Ly cắn chặt hàm răng, cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu siết chặt, móng tay bất giác cắm sâu vào lòng bàn tay, chìm vào sự áy náy và hối hận.Cô cảm thấy mình đã quá manh động, không ngoan ngoãn hiểu chuyện tí nào.“Kiếp trước con chẳng những là tử tướng của thành Thi Ma mà còn có những người anh em kết nghĩa cũng là tử tướng thành Thi Ma, bọn họ cũng đã bước vào luân hồi chuyển thế, có lẽ, cũng đã thức tỉnh kí ức kiếp trước”, Nguyên ương lại nói.Lời vừa mới thốt ra đã khiến tất cả mọi người phải hít khí lạnh một lần nữa!Sắc mặt Tô Ly lại càng tái nhợt.Hận không thể cho mình một cái tát.Tại đây có hình ảnhNguyên ương khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ly: “Vậy thì Tô Ly, cô còn gì nữa không? Đừng có nói là quân bài tẩy của cô vẫn là người anh Tô Minh đó nhé?”Tô Ly im lặng..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơi thở Nguyên Chấp nóng rực, nhìn chằm chằm vào Nguyên ương… Giọng run rẩy: “Thật ư?”

Thành Thi Ma? Tử tướng? Nếu đó là sự thật thì tài năng thiên bẩm mà Nguyên ương có được trong kiếp này

là thứ người bình thường không thể tưởng tượng nổi!

“Tất nhiên”, Nguyên Ương gật đầu, trên trán bỗng nhiên hiện lên một ấn ký chín cánh hoa đen chợt lóe rồi tan biến, nhưng rất rõ ràng.

Đó là bằng chứng.

Tử tướng thành Thi Ma, mỗi người đều có ấn ký.

Đúng vậy.

Chắc chắn là sự thật.

“Ha ha ha ha, trời đã nhìn xuống nhà họ Nguyên ta rồi”, Nguyên Chấp cười ha hả, cơ thể các trưởng lão và thái thượng trưởng lão bên cạnh cũng run lên, hơi thở kích động, trở nên run rẩy.

Nhưng Tô Ly lại khẽ nhíu mày.

Trong đáy lòng có hơi hối hận.

Hối hận vì trước đó đã nói ra tên anh trai Tô Minh.

về phần tử tướng của thành Thi Ma

thì cô ấy cũng có nghe nói, cũng vì thê nên bấy giờ cô ấy có hơi sợ, Nguyên ương che giấu còn sâu hơn những gì cô tưởng, rất rất rất là sâu.

Tuy Tô Ly tin tưởng mấy ngàn phần trăm vào Tô Minh nhưng nếu như kiếp trước của Nguyên ương thật sự là tử tướng của thành Thi Ma, thì…

Nói không chừng, hắn ta thật sự… Thật sự… Có thể tạo thành uy hiếp nhất định với anh trai Tô Minh.

Trước đó cô ấy sơ sẩy quá.

Thật sự quá sơ sẩy rồi.

“Đáng chết, Tô Ly, bản thân thì không sao nhưng nếu anh trai gặp phải nguy hiểm gì về mày thì mày chính là kè có tội lớn nhất”, Tô Ly cắn chặt hàm răng, cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu siết chặt, móng tay bất giác cắm sâu vào lòng bàn tay, chìm vào sự áy náy và hối hận.

Cô cảm thấy mình đã quá manh động, không ngoan ngoãn hiểu chuyện tí nào.

“Kiếp trước con chẳng những là tử tướng của thành Thi Ma mà còn có những người anh em kết nghĩa cũng là tử tướng thành Thi Ma, bọn họ cũng đã bước vào luân hồi chuyển thế, có lẽ, cũng đã thức tỉnh kí ức kiếp trước”, Nguyên ương lại nói.

Lời vừa mới thốt ra đã khiến tất cả mọi người phải hít khí lạnh một lần nữa!

Sắc mặt Tô Ly lại càng tái nhợt.

Hận không thể cho mình một cái tát.

Tại đây có hình ảnh

Image removed.

Nguyên ương khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ly: “Vậy thì Tô Ly, cô còn gì nữa không? Đừng có nói là quân bài tẩy của cô vẫn là người anh Tô Minh đó nhé?”

Tô Ly im lặng.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơi thở Nguyên Chấp nóng rực, nhìn chằm chằm vào Nguyên ương… Giọng run rẩy: “Thật ư?”Thành Thi Ma? Tử tướng? Nếu đó là sự thật thì tài năng thiên bẩm mà Nguyên ương có được trong kiếp nàylà thứ người bình thường không thể tưởng tượng nổi!“Tất nhiên”, Nguyên Ương gật đầu, trên trán bỗng nhiên hiện lên một ấn ký chín cánh hoa đen chợt lóe rồi tan biến, nhưng rất rõ ràng.Đó là bằng chứng.Tử tướng thành Thi Ma, mỗi người đều có ấn ký.Đúng vậy.Chắc chắn là sự thật.“Ha ha ha ha, trời đã nhìn xuống nhà họ Nguyên ta rồi”, Nguyên Chấp cười ha hả, cơ thể các trưởng lão và thái thượng trưởng lão bên cạnh cũng run lên, hơi thở kích động, trở nên run rẩy.Nhưng Tô Ly lại khẽ nhíu mày.Trong đáy lòng có hơi hối hận.Hối hận vì trước đó đã nói ra tên anh trai Tô Minh.về phần tử tướng của thành Thi Mathì cô ấy cũng có nghe nói, cũng vì thê nên bấy giờ cô ấy có hơi sợ, Nguyên ương che giấu còn sâu hơn những gì cô tưởng, rất rất rất là sâu.Tuy Tô Ly tin tưởng mấy ngàn phần trăm vào Tô Minh nhưng nếu như kiếp trước của Nguyên ương thật sự là tử tướng của thành Thi Ma, thì…Nói không chừng, hắn ta thật sự… Thật sự… Có thể tạo thành uy hiếp nhất định với anh trai Tô Minh.Trước đó cô ấy sơ sẩy quá.Thật sự quá sơ sẩy rồi.“Đáng chết, Tô Ly, bản thân thì không sao nhưng nếu anh trai gặp phải nguy hiểm gì về mày thì mày chính là kè có tội lớn nhất”, Tô Ly cắn chặt hàm răng, cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu siết chặt, móng tay bất giác cắm sâu vào lòng bàn tay, chìm vào sự áy náy và hối hận.Cô cảm thấy mình đã quá manh động, không ngoan ngoãn hiểu chuyện tí nào.“Kiếp trước con chẳng những là tử tướng của thành Thi Ma mà còn có những người anh em kết nghĩa cũng là tử tướng thành Thi Ma, bọn họ cũng đã bước vào luân hồi chuyển thế, có lẽ, cũng đã thức tỉnh kí ức kiếp trước”, Nguyên ương lại nói.Lời vừa mới thốt ra đã khiến tất cả mọi người phải hít khí lạnh một lần nữa!Sắc mặt Tô Ly lại càng tái nhợt.Hận không thể cho mình một cái tát.Tại đây có hình ảnhNguyên ương khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ly: “Vậy thì Tô Ly, cô còn gì nữa không? Đừng có nói là quân bài tẩy của cô vẫn là người anh Tô Minh đó nhé?”Tô Ly im lặng..

Chương 1345: Chương 1345