Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1346: Chương 1346
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Tại sao không nói gì thế? Nêu người anh Tô Minh của cô biết chắc sẽ cảm ơn cô đấy nhỉ? Suy cho cùng thìmột con kiến gây ra động tĩnh không nhỏ ở hạ giới, dù nghe có vè hay đấy nhưng bản công tử lại không có hứng thú, hôm nay vì cô, bản công tử lại bắt đầu thấy hứng thú với “Tô Minh” cô nhắc tới rồi, mong tên đó mau chóng đến vực Hỗn Độn này, đến lúc đó bản công tử cho cô biết người anh có cùng dòng máu này tốt hơn người anh cô luôn miệng gọi là “Tô Minh” đó thê nào”, Nguyên ương thản nhiên nói.Giọng nói tràn ngập ý sát phạt.Dày đặc.Cực kỳ dày đặc.“…”, Tô Ly vẫn im lặng, nhưng cơ thể mềm mại đã khẽ run lên.Cô ấy đã quyết tâm, nhất định phải liên lạc với Phong Vũ Vân trước, nói cho bạn mình rằng nhất định phải đi theo anh trai, khuyên anh trai trong khoảng thời gian ngắn đừng đến nhà họ Nguyên.Nhất định không được đến.Bản thân Tô Ly cũng đã quyết định rồi, dù có phải lén lút tiến vào Nguyên Cảnh.Cũng phải đi vào!Liều mạng.Nguyên Cảnh có thể là hi vọng cuối cùng.“Trong Nguyên Cảnh có chí bảo đang kêu gọi mình, thu hút mình, nếu có được, chắc hẳn sức mạnh của mình sẽ tăng vọt lên, đến lúc đó mới có cơ hội để tranh thủ giết chết Nguyên Ương trước khi anh trai đến nhà họ Nguyên”, Tô Ly nghĩ thầm như thế.Bấy giờ.“Thắng bại đã rõ, bắt đầu từ hôm nay, Nguyên Ương chính là người thừa kê vị trí gia chủ”, Nguyên Chấp nói.Tô Ly lại siết chặt nắm đấm.Nguyên Ương trở thành người thừa kê vị trí gia chủ, có thể nhận được nhiều sự ủng hộ và tài nguyên võ đạo của nhà họ Nguyên hơn, sức mạnh có thể tăng lên rất nhanh.“Giải tán hết cả đi”, Nguyên Chấp lại nói.Tô Ly thất hồn lạc phách xoay người ra khỏi phòng thờ tổ.Mới vừa ra khỏi đó.“Bốp!”Tô Ly cho mình một cái tát thật mạnh.Gương mặt xinh đẹp trong trẻo ấy lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ.Đôi mắt xinh đẹp ấy ngân ngấn nước mắt.Không phải vì đau do tự tát vào mặt mình.Mà là vì sự hối hận cùng cực.Nhưng Tô Ly cũng vẫn là Tô Ly.Ngay sau đó, cô ấy đã thoát khỏi sự hối hận ấy: “Bây giờ có hối hận thì cũng vô dụng, muốn giải quyết vấn đề thì phải lên kế hoạch thật tốt, phải làm sao mới lèn vào Nguyên Cảnh được đây?”Tiện thể, cô ấy đã bắt đầu truyền âm cho Phong Vũ Vân.Kể lại cho Phong Vũ Vân nghe từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong đó cô ấy luôn nhấn mạnh rằng phải ngăn Tô Minh đến nhà họ Nguyên, ít nhất là đừng đến trong khoảng thời gian ngắn.Thê giới Đại Thiên.
“Tại sao không nói gì thế? Nêu người anh Tô Minh của cô biết chắc sẽ cảm ơn cô đấy nhỉ? Suy cho cùng thì
một con kiến gây ra động tĩnh không nhỏ ở hạ giới, dù nghe có vè hay đấy nhưng bản công tử lại không có hứng thú, hôm nay vì cô, bản công tử lại bắt đầu thấy hứng thú với “Tô Minh” cô nhắc tới rồi, mong tên đó mau chóng đến vực Hỗn Độn này, đến lúc đó bản công tử cho cô biết người anh có cùng dòng máu này tốt hơn người anh cô luôn miệng gọi là “Tô Minh” đó thê nào”, Nguyên ương thản nhiên nói.
Giọng nói tràn ngập ý sát phạt.
Dày đặc.
Cực kỳ dày đặc.
“…”, Tô Ly vẫn im lặng, nhưng cơ thể mềm mại đã khẽ run lên.
Cô ấy đã quyết tâm, nhất định phải liên lạc với Phong Vũ Vân trước, nói cho bạn mình rằng nhất định phải đi theo anh trai, khuyên anh trai trong khoảng thời gian ngắn đừng đến nhà họ Nguyên.
Nhất định không được đến.
Bản thân Tô Ly cũng đã quyết định rồi, dù có phải lén lút tiến vào Nguyên Cảnh.
Cũng phải đi vào!
Liều mạng.
Nguyên Cảnh có thể là hi vọng cuối cùng.
“Trong Nguyên Cảnh có chí bảo đang kêu gọi mình, thu hút mình, nếu có được, chắc hẳn sức mạnh của mình sẽ tăng vọt lên, đến lúc đó mới có cơ hội để tranh thủ giết chết Nguyên Ương trước khi anh trai đến nhà họ Nguyên”, Tô Ly nghĩ thầm như thế.
Bấy giờ.
“Thắng bại đã rõ, bắt đầu từ hôm nay, Nguyên Ương chính là người thừa kê vị trí gia chủ”, Nguyên Chấp nói.
Tô Ly lại siết chặt nắm đấm.
Nguyên Ương trở thành người thừa kê vị trí gia chủ, có thể nhận được nhiều sự ủng hộ và tài nguyên võ đạo của nhà họ Nguyên hơn, sức mạnh có thể tăng lên rất nhanh.
“Giải tán hết cả đi”, Nguyên Chấp lại nói.
Tô Ly thất hồn lạc phách xoay người ra khỏi phòng thờ tổ.
Mới vừa ra khỏi đó.
“Bốp!”
Tô Ly cho mình một cái tát thật mạnh.
Gương mặt xinh đẹp trong trẻo ấy lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ.
Đôi mắt xinh đẹp ấy ngân ngấn nước mắt.
Không phải vì đau do tự tát vào mặt mình.
Mà là vì sự hối hận cùng cực.
Nhưng Tô Ly cũng vẫn là Tô Ly.
Ngay sau đó, cô ấy đã thoát khỏi sự hối hận ấy: “Bây giờ có hối hận thì cũng vô dụng, muốn giải quyết vấn đề thì phải lên kế hoạch thật tốt, phải làm sao mới lèn vào Nguyên Cảnh được đây?”
Tiện thể, cô ấy đã bắt đầu truyền âm cho Phong Vũ Vân.
Kể lại cho Phong Vũ Vân nghe từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong đó cô ấy luôn nhấn mạnh rằng phải ngăn Tô Minh đến nhà họ Nguyên, ít nhất là đừng đến trong khoảng thời gian ngắn.
Thê giới Đại Thiên.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Tại sao không nói gì thế? Nêu người anh Tô Minh của cô biết chắc sẽ cảm ơn cô đấy nhỉ? Suy cho cùng thìmột con kiến gây ra động tĩnh không nhỏ ở hạ giới, dù nghe có vè hay đấy nhưng bản công tử lại không có hứng thú, hôm nay vì cô, bản công tử lại bắt đầu thấy hứng thú với “Tô Minh” cô nhắc tới rồi, mong tên đó mau chóng đến vực Hỗn Độn này, đến lúc đó bản công tử cho cô biết người anh có cùng dòng máu này tốt hơn người anh cô luôn miệng gọi là “Tô Minh” đó thê nào”, Nguyên ương thản nhiên nói.Giọng nói tràn ngập ý sát phạt.Dày đặc.Cực kỳ dày đặc.“…”, Tô Ly vẫn im lặng, nhưng cơ thể mềm mại đã khẽ run lên.Cô ấy đã quyết tâm, nhất định phải liên lạc với Phong Vũ Vân trước, nói cho bạn mình rằng nhất định phải đi theo anh trai, khuyên anh trai trong khoảng thời gian ngắn đừng đến nhà họ Nguyên.Nhất định không được đến.Bản thân Tô Ly cũng đã quyết định rồi, dù có phải lén lút tiến vào Nguyên Cảnh.Cũng phải đi vào!Liều mạng.Nguyên Cảnh có thể là hi vọng cuối cùng.“Trong Nguyên Cảnh có chí bảo đang kêu gọi mình, thu hút mình, nếu có được, chắc hẳn sức mạnh của mình sẽ tăng vọt lên, đến lúc đó mới có cơ hội để tranh thủ giết chết Nguyên Ương trước khi anh trai đến nhà họ Nguyên”, Tô Ly nghĩ thầm như thế.Bấy giờ.“Thắng bại đã rõ, bắt đầu từ hôm nay, Nguyên Ương chính là người thừa kê vị trí gia chủ”, Nguyên Chấp nói.Tô Ly lại siết chặt nắm đấm.Nguyên Ương trở thành người thừa kê vị trí gia chủ, có thể nhận được nhiều sự ủng hộ và tài nguyên võ đạo của nhà họ Nguyên hơn, sức mạnh có thể tăng lên rất nhanh.“Giải tán hết cả đi”, Nguyên Chấp lại nói.Tô Ly thất hồn lạc phách xoay người ra khỏi phòng thờ tổ.Mới vừa ra khỏi đó.“Bốp!”Tô Ly cho mình một cái tát thật mạnh.Gương mặt xinh đẹp trong trẻo ấy lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ.Đôi mắt xinh đẹp ấy ngân ngấn nước mắt.Không phải vì đau do tự tát vào mặt mình.Mà là vì sự hối hận cùng cực.Nhưng Tô Ly cũng vẫn là Tô Ly.Ngay sau đó, cô ấy đã thoát khỏi sự hối hận ấy: “Bây giờ có hối hận thì cũng vô dụng, muốn giải quyết vấn đề thì phải lên kế hoạch thật tốt, phải làm sao mới lèn vào Nguyên Cảnh được đây?”Tiện thể, cô ấy đã bắt đầu truyền âm cho Phong Vũ Vân.Kể lại cho Phong Vũ Vân nghe từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong đó cô ấy luôn nhấn mạnh rằng phải ngăn Tô Minh đến nhà họ Nguyên, ít nhất là đừng đến trong khoảng thời gian ngắn.Thê giới Đại Thiên.