Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1356: Chương 1356

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kể cả là thế lực mạnh nhất của khu vực Hỗn Độn muốn ra tay với nhà họ Tô thì trong thời gian ngắn cũng rất khó thực hiện.Còn anh bất cứ lúc nào cũng biết được động tĩnh của nhà họ Tô, chỉ cần chút thời gian là có thể quay về.Tối hôm đó, anh đến phòng của Diệp Mộ Cẩn.Chưdng 791: Truyền thuyết về thành Thi MaNgày hôm sau…“ờ ngoài phải cẩn thận đấy con nhé!” Tuỳ Thanh Liên nói với giọng không nỡ.“Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ mệnh lớn lắm” Tô Minh cười nói, trong lòng cũng có chút không nỡ.Anh thầm hạ quyết tâm phải tiếp tục cố gắng nghĩ cách để nâng cao việc kiểm soát quy luật không gian.Nếu như có một ngày anh nắm chắc được quy luật không gian và đạt đến thất đoạn thì khéo chỉ mất ba đến năm phút là có thể từ khu vực Hỗn Độn quay về nhà họ Tô rồi.Như vậy thì có thể thường xuyên về nhà.Nếu như có thể nắm bắt đến bát đoạn thì chỉ cần mười hơi thở là về được nhà rồi.Như vậy chắc có thể ngày nào cũng về chăng?Đoạn đường còn dài nên vẫn phải nỗ lực hơn.“Chúng ta đi thôi!” Tô Minh không phải tuýp người lề mề, vì vậy một lát sau anh nhìn Phong Vũ Vân, nói.Sau đó hai người bước lên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc.“Khởi hành đến nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn!” lúc đi lên tàu con thoi tác chiến, Phong Vũ Vân nói.“Cô chủ! Cô không về Thái Nhất thần quốc trước sao?” Tiểu Mạt tò mò, hỏi.“Đến nhà họ Nguyên trước, tôi mà không đi thì khéo tên khốn này sẽ chết ở đó mất.Hắn căn bản không biết tử tướng thành Thi Ma khủng khiếp đến mức nào đâu?” Phong Vũ Vân nhìn Tô Minh đang ngồi trên ghê uống trà ở trong cung điện của tàu con thoi tác chiến, nói với vẻ bất lực.“Được rồi! Bây giờ thì cô nói đi, rốt cuộc tử tướng thành Thi Ma là cái gì? Sao lại khiến cô sợ đến vậy?” Tô Minh đặt chén trà xuống, cười hỏi.Mặc dù anh có chiến ý vô địch, coi thường tất cả nhưng vẫn phải dốc sức trong mọi chuyện.Nêu đã có thời gian thì cũng nên tìm hiểu một chút.Ngộ nhỡ có gì bất ngờ thì sao?Phong Vũ Vân vui mừng, vì cuối cùng tên khốn kiêu ngạo này cũng chịu nghe rồi.Cô ta vội đi đến bên cạnh Tô Minh rồi ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh anh, chậm rãi nói: “Khu vực Hỗn Độn có ba cấm địa lớn.Thứ nhất tất nhiên là tâm Hỗn Độn, nếu như không được học viện Hỗn Độn cho phép thì anh vào tâm Hỗn Độn sẽ chết chắc.Thứ hai là Huyết Hoàng Uyên.Thứ ba là thành Thi Ma.Thành Thi Ma thuộc vềbắc cực của khu vực Hỗn Độn, là sát trường không ai dám đến kể từ khi khu vực Hỗn Độn xuất hiện.Theo như ghi chép trong ‘Văn minh xương chí’ thì có bốn trận chiến lớn trong mười trận chiến nổi tiếng thời viễn cổ đều diễn ra ở đó.Và cuộc chiến nổi tiếng thời thượng cổ khi con người làm chủ nền văn minh xương đại chiến với cường giả của tộc thú cũng diễn ra ở đó.Ngay cả tứ quốc, tam tông, nhị môn, nhất tính của khu vực Hỗn Độn cũng từng diễn ra không dưới trăm trận đại chiến ở thành Thi Ma.Tô Minh chỉ lặng lẽ lắng nghe.“Vì vậy thành Thi Ma đúng với tên gọi của nó, là thành trì đầy rẫy thi thể.Theo như thống kê không hoàn toàn thì từ ngày khai thiên lập địa đến giờ, có không dưới ba trăm tỷ sinh linh chết ở thành Thi Ma rồi”, Phong Vũ Vân ngưng giọng nói.“Sau đó thì sao?”f Tô Minh hỏi.Nói cho cùng thì thành Thi Ma là chiến trường đầu tiên của khu vực Hỗn Độn.“Sau đó… Cũng chình vì vậy mà sát khí ở thành Thi Ma nồng nặc, không thể tưởng tượng nổi.Đến một trăm triệu năm trở lại đây, tất cả những người ở dưới cấp bậc Đại Đế khi vào thành Thi Ma đều bị kiểu ăn mòn, biến thành tro tàn, chứ đừng nói đến việc thành Thi Ma có các cường giả chết thảm, trước khi chết còn để lại tử khí khủng khiếp.Thậm chí, còn có hố đen quy luật như quy luật Hủy Diệt, quy luật Sát Ý được ngưng tụ hàng tỷ năm.Dù sao thì thành Thi Ma cũng vô cùng nguy hiểm.Nói ngay bây giờ đi, nếu như tôi đi một vòng trong thành Thi Ma thì chắc chắn không thể sống sót mà ra khỏi đó được”.Tô Minh bỗng thấy thú vị, sát ý nồng nặc ư?“Nhưng cũng chính vì vậy mà thành Thi Ma là bảo địa đối với những yêu nghiệt tuyệt thê vạn thê hiếm gặp, là nơi có thể tu luyện thành công.Dù sao thì nơi nguy hiểm cũng đi kèm với những cơ hội”, Phong Vũ Vân lại nói: “Dần dần, có thể luyện bao lâu ở thành Thi Ma đã trở thành một quy chuẩn phán đoán mức độ thiên bẩm của các yêu nghiệt tuyệt thế.Thông thường, có thể kiên trì tu luyện một năm ở thành Thi Ma và sống sót ra ngoài thì được coi là tử đồ của thành Thi Ma.Có thể kiên trì luyện ngàn năm mà sống đi ra ngoài thì được coi là tử tông của thành Thi Ma.Có thể kiên trì hàng chục ngàn năm thì được coi là tử tướng”.“Hóa ra là vậy!” Tô Minh như hiểu ra..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kể cả là thế lực mạnh nhất của khu vực Hỗn Độn muốn ra tay với nhà họ Tô thì trong thời gian ngắn cũng rất khó thực hiện.Còn anh bất cứ lúc nào cũng biết được động tĩnh của nhà họ Tô, chỉ cần chút thời gian là có thể quay về.Tối hôm đó, anh đến phòng của Diệp Mộ Cẩn.Chưdng 791: Truyền thuyết về thành Thi MaNgày hôm sau…“ờ ngoài phải cẩn thận đấy con nhé!” Tuỳ Thanh Liên nói với giọng không nỡ.“Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ mệnh lớn lắm” Tô Minh cười nói, trong lòng cũng có chút không nỡ.Anh thầm hạ quyết tâm phải tiếp tục cố gắng nghĩ cách để nâng cao việc kiểm soát quy luật không gian.Nếu như có một ngày anh nắm chắc được quy luật không gian và đạt đến thất đoạn thì khéo chỉ mất ba đến năm phút là có thể từ khu vực Hỗn Độn quay về nhà họ Tô rồi.Như vậy thì có thể thường xuyên về nhà.Nếu như có thể nắm bắt đến bát đoạn thì chỉ cần mười hơi thở là về được nhà rồi.Như vậy chắc có thể ngày nào cũng về chăng?Đoạn đường còn dài nên vẫn phải nỗ lực hơn.“Chúng ta đi thôi!” Tô Minh không phải tuýp người lề mề, vì vậy một lát sau anh nhìn Phong Vũ Vân, nói.Sau đó hai người bước lên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc.“Khởi hành đến nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn!” lúc đi lên tàu con thoi tác chiến, Phong Vũ Vân nói.“Cô chủ! Cô không về Thái Nhất thần quốc trước sao?” Tiểu Mạt tò mò, hỏi.“Đến nhà họ Nguyên trước, tôi mà không đi thì khéo tên khốn này sẽ chết ở đó mất.Hắn căn bản không biết tử tướng thành Thi Ma khủng khiếp đến mức nào đâu?” Phong Vũ Vân nhìn Tô Minh đang ngồi trên ghê uống trà ở trong cung điện của tàu con thoi tác chiến, nói với vẻ bất lực.“Được rồi! Bây giờ thì cô nói đi, rốt cuộc tử tướng thành Thi Ma là cái gì? Sao lại khiến cô sợ đến vậy?” Tô Minh đặt chén trà xuống, cười hỏi.Mặc dù anh có chiến ý vô địch, coi thường tất cả nhưng vẫn phải dốc sức trong mọi chuyện.Nêu đã có thời gian thì cũng nên tìm hiểu một chút.Ngộ nhỡ có gì bất ngờ thì sao?Phong Vũ Vân vui mừng, vì cuối cùng tên khốn kiêu ngạo này cũng chịu nghe rồi.Cô ta vội đi đến bên cạnh Tô Minh rồi ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh anh, chậm rãi nói: “Khu vực Hỗn Độn có ba cấm địa lớn.Thứ nhất tất nhiên là tâm Hỗn Độn, nếu như không được học viện Hỗn Độn cho phép thì anh vào tâm Hỗn Độn sẽ chết chắc.Thứ hai là Huyết Hoàng Uyên.Thứ ba là thành Thi Ma.Thành Thi Ma thuộc vềbắc cực của khu vực Hỗn Độn, là sát trường không ai dám đến kể từ khi khu vực Hỗn Độn xuất hiện.Theo như ghi chép trong ‘Văn minh xương chí’ thì có bốn trận chiến lớn trong mười trận chiến nổi tiếng thời viễn cổ đều diễn ra ở đó.Và cuộc chiến nổi tiếng thời thượng cổ khi con người làm chủ nền văn minh xương đại chiến với cường giả của tộc thú cũng diễn ra ở đó.Ngay cả tứ quốc, tam tông, nhị môn, nhất tính của khu vực Hỗn Độn cũng từng diễn ra không dưới trăm trận đại chiến ở thành Thi Ma.Tô Minh chỉ lặng lẽ lắng nghe.“Vì vậy thành Thi Ma đúng với tên gọi của nó, là thành trì đầy rẫy thi thể.Theo như thống kê không hoàn toàn thì từ ngày khai thiên lập địa đến giờ, có không dưới ba trăm tỷ sinh linh chết ở thành Thi Ma rồi”, Phong Vũ Vân ngưng giọng nói.“Sau đó thì sao?”f Tô Minh hỏi.Nói cho cùng thì thành Thi Ma là chiến trường đầu tiên của khu vực Hỗn Độn.“Sau đó… Cũng chình vì vậy mà sát khí ở thành Thi Ma nồng nặc, không thể tưởng tượng nổi.Đến một trăm triệu năm trở lại đây, tất cả những người ở dưới cấp bậc Đại Đế khi vào thành Thi Ma đều bị kiểu ăn mòn, biến thành tro tàn, chứ đừng nói đến việc thành Thi Ma có các cường giả chết thảm, trước khi chết còn để lại tử khí khủng khiếp.Thậm chí, còn có hố đen quy luật như quy luật Hủy Diệt, quy luật Sát Ý được ngưng tụ hàng tỷ năm.Dù sao thì thành Thi Ma cũng vô cùng nguy hiểm.Nói ngay bây giờ đi, nếu như tôi đi một vòng trong thành Thi Ma thì chắc chắn không thể sống sót mà ra khỏi đó được”.Tô Minh bỗng thấy thú vị, sát ý nồng nặc ư?“Nhưng cũng chính vì vậy mà thành Thi Ma là bảo địa đối với những yêu nghiệt tuyệt thê vạn thê hiếm gặp, là nơi có thể tu luyện thành công.Dù sao thì nơi nguy hiểm cũng đi kèm với những cơ hội”, Phong Vũ Vân lại nói: “Dần dần, có thể luyện bao lâu ở thành Thi Ma đã trở thành một quy chuẩn phán đoán mức độ thiên bẩm của các yêu nghiệt tuyệt thế.Thông thường, có thể kiên trì tu luyện một năm ở thành Thi Ma và sống sót ra ngoài thì được coi là tử đồ của thành Thi Ma.Có thể kiên trì luyện ngàn năm mà sống đi ra ngoài thì được coi là tử tông của thành Thi Ma.Có thể kiên trì hàng chục ngàn năm thì được coi là tử tướng”.“Hóa ra là vậy!” Tô Minh như hiểu ra..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kể cả là thế lực mạnh nhất của khu vực Hỗn Độn muốn ra tay với nhà họ Tô thì trong thời gian ngắn cũng rất khó thực hiện.Còn anh bất cứ lúc nào cũng biết được động tĩnh của nhà họ Tô, chỉ cần chút thời gian là có thể quay về.Tối hôm đó, anh đến phòng của Diệp Mộ Cẩn.Chưdng 791: Truyền thuyết về thành Thi MaNgày hôm sau…“ờ ngoài phải cẩn thận đấy con nhé!” Tuỳ Thanh Liên nói với giọng không nỡ.“Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ mệnh lớn lắm” Tô Minh cười nói, trong lòng cũng có chút không nỡ.Anh thầm hạ quyết tâm phải tiếp tục cố gắng nghĩ cách để nâng cao việc kiểm soát quy luật không gian.Nếu như có một ngày anh nắm chắc được quy luật không gian và đạt đến thất đoạn thì khéo chỉ mất ba đến năm phút là có thể từ khu vực Hỗn Độn quay về nhà họ Tô rồi.Như vậy thì có thể thường xuyên về nhà.Nếu như có thể nắm bắt đến bát đoạn thì chỉ cần mười hơi thở là về được nhà rồi.Như vậy chắc có thể ngày nào cũng về chăng?Đoạn đường còn dài nên vẫn phải nỗ lực hơn.“Chúng ta đi thôi!” Tô Minh không phải tuýp người lề mề, vì vậy một lát sau anh nhìn Phong Vũ Vân, nói.Sau đó hai người bước lên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc.“Khởi hành đến nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn!” lúc đi lên tàu con thoi tác chiến, Phong Vũ Vân nói.“Cô chủ! Cô không về Thái Nhất thần quốc trước sao?” Tiểu Mạt tò mò, hỏi.“Đến nhà họ Nguyên trước, tôi mà không đi thì khéo tên khốn này sẽ chết ở đó mất.Hắn căn bản không biết tử tướng thành Thi Ma khủng khiếp đến mức nào đâu?” Phong Vũ Vân nhìn Tô Minh đang ngồi trên ghê uống trà ở trong cung điện của tàu con thoi tác chiến, nói với vẻ bất lực.“Được rồi! Bây giờ thì cô nói đi, rốt cuộc tử tướng thành Thi Ma là cái gì? Sao lại khiến cô sợ đến vậy?” Tô Minh đặt chén trà xuống, cười hỏi.Mặc dù anh có chiến ý vô địch, coi thường tất cả nhưng vẫn phải dốc sức trong mọi chuyện.Nêu đã có thời gian thì cũng nên tìm hiểu một chút.Ngộ nhỡ có gì bất ngờ thì sao?Phong Vũ Vân vui mừng, vì cuối cùng tên khốn kiêu ngạo này cũng chịu nghe rồi.Cô ta vội đi đến bên cạnh Tô Minh rồi ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh anh, chậm rãi nói: “Khu vực Hỗn Độn có ba cấm địa lớn.Thứ nhất tất nhiên là tâm Hỗn Độn, nếu như không được học viện Hỗn Độn cho phép thì anh vào tâm Hỗn Độn sẽ chết chắc.Thứ hai là Huyết Hoàng Uyên.Thứ ba là thành Thi Ma.Thành Thi Ma thuộc vềbắc cực của khu vực Hỗn Độn, là sát trường không ai dám đến kể từ khi khu vực Hỗn Độn xuất hiện.Theo như ghi chép trong ‘Văn minh xương chí’ thì có bốn trận chiến lớn trong mười trận chiến nổi tiếng thời viễn cổ đều diễn ra ở đó.Và cuộc chiến nổi tiếng thời thượng cổ khi con người làm chủ nền văn minh xương đại chiến với cường giả của tộc thú cũng diễn ra ở đó.Ngay cả tứ quốc, tam tông, nhị môn, nhất tính của khu vực Hỗn Độn cũng từng diễn ra không dưới trăm trận đại chiến ở thành Thi Ma.Tô Minh chỉ lặng lẽ lắng nghe.“Vì vậy thành Thi Ma đúng với tên gọi của nó, là thành trì đầy rẫy thi thể.Theo như thống kê không hoàn toàn thì từ ngày khai thiên lập địa đến giờ, có không dưới ba trăm tỷ sinh linh chết ở thành Thi Ma rồi”, Phong Vũ Vân ngưng giọng nói.“Sau đó thì sao?”f Tô Minh hỏi.Nói cho cùng thì thành Thi Ma là chiến trường đầu tiên của khu vực Hỗn Độn.“Sau đó… Cũng chình vì vậy mà sát khí ở thành Thi Ma nồng nặc, không thể tưởng tượng nổi.Đến một trăm triệu năm trở lại đây, tất cả những người ở dưới cấp bậc Đại Đế khi vào thành Thi Ma đều bị kiểu ăn mòn, biến thành tro tàn, chứ đừng nói đến việc thành Thi Ma có các cường giả chết thảm, trước khi chết còn để lại tử khí khủng khiếp.Thậm chí, còn có hố đen quy luật như quy luật Hủy Diệt, quy luật Sát Ý được ngưng tụ hàng tỷ năm.Dù sao thì thành Thi Ma cũng vô cùng nguy hiểm.Nói ngay bây giờ đi, nếu như tôi đi một vòng trong thành Thi Ma thì chắc chắn không thể sống sót mà ra khỏi đó được”.Tô Minh bỗng thấy thú vị, sát ý nồng nặc ư?“Nhưng cũng chính vì vậy mà thành Thi Ma là bảo địa đối với những yêu nghiệt tuyệt thê vạn thê hiếm gặp, là nơi có thể tu luyện thành công.Dù sao thì nơi nguy hiểm cũng đi kèm với những cơ hội”, Phong Vũ Vân lại nói: “Dần dần, có thể luyện bao lâu ở thành Thi Ma đã trở thành một quy chuẩn phán đoán mức độ thiên bẩm của các yêu nghiệt tuyệt thế.Thông thường, có thể kiên trì tu luyện một năm ở thành Thi Ma và sống sót ra ngoài thì được coi là tử đồ của thành Thi Ma.Có thể kiên trì luyện ngàn năm mà sống đi ra ngoài thì được coi là tử tông của thành Thi Ma.Có thể kiên trì hàng chục ngàn năm thì được coi là tử tướng”.“Hóa ra là vậy!” Tô Minh như hiểu ra..

Chương 1356: Chương 1356