Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1375: Chương 1375

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không hề che giấu.Khí tức bao trùm, sát khí tụ lạiĐúng!Nguyên Chấp ông ta không dám đấu với Tô Minh thì thê nào? Dù là Tô Minh thật sự gi3t ch3t con trai Nguyên ương của ông ta đi chăng nữa.Nhưng ông ta cũng biết, cũng còn có lý trí, người bề trên như ông ta ra tay với Tô Minh, thì ngay cả học viện Hỗn Độn cũng sẽ tiêu diệt cả nhà họ Nguyên, không thể dây vào học viện Hỗn Độn.Nhưng…Tô Ly, đồ con hoang này, lại không được học viện Hỗn Độn bảo vệ.Đúng!Chính là con hoang.Bây giờ chuyện Nguyên Chấp hận nhất chính là tại sao không gi3t ch3t Tô Ly ngay giây phút đầu tiên cô vừa đến nhà họ Nguyên.Đồ con hoang đáng chết!Đên thời khắc sinh tử của Nguyên ương, ông ta mới để lộ bộ mặt thật.“Từ bây giờ, bố mẹ của Tô Ly tôi chỉ có Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên thôi.Và Tô Ly mãi mãi là Tô Ly”, Tô Ly đứng ngây người ở đó, khóe miệng toàn là máu.Có lẽ vì khí tức khủng khiếp ở cấp bậc Đại Đế trung vị tám chuyển của Nguyên Chấp trấn áp khiến cô bị thương.Có lẽ bị thương quá nặng, ảnh hưởng vào tim phổi nên máu tươi chảy ra.Nhưng khóe miệng Tô Ly lúc này toàn là máu, mặt không còn giọt máu, khí tức yếu ớt.Cả võ trường đều trở nên yên tĩnh, càng lúc không khí càng quái dị.Còn Phong Vũ Vân thì tức đến nỗi toàn thân run rẩy.Cô ta không thể ngờ, vì ép Tô Minh tha cho Nguyên Ương mà Nguyên Chấp lại lấy tính mạng của Tô Ly ra để uy hiếp.Mà không phải là uy hiếp giảvờ.Sát ý và động cơ đó đều là thật.Phong Vũ Vân thương xót cho Tô Ly, thật sự thương.Cô ta không thể tưởng tượng nổi lúc này Tô Ly đau đớn như nào.“Vậy thì để Tô Minh này thử vậy”, một giây sau Tô Minh lên tiếng.Giọng nói vô cùng bình thản.Nhưng vẻ bình thản quái dị và kiên quyết này khiến người ta khó thích ứng.Tất cả những người hiểu Tô Minh thì đều biết, giờ đây anh vô cùng phẫn nộ.Gần như là không có chút do dự, ông ta rống lên một tiếng: “Đồ khốn! Chết đi!”Ông ta tung quyền ra, quyền đạo thuần túy, hủy diệt tất cả.Quyền ý đạt đến trung phẩm lục đoạn.Ý cảnh hủy diệt cũng đạt đến trung phẩm, cùng với đó là sát ý.Một quyền đánh ra mà đất trời rung chuyển.Sắc mặt ông ta như màu máu,quyền ảnh bao trùm, thoắt cái đã lao tới trước mặt Tô Ly.Cũng chỉ có vậy thôi, không hề khó.Còn làm sao mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh lại nhanh như vậy, trong chớp mắt có thể đập lên quyền của Nguyên Chấp, bởi vì có sức sống mãnh liệt.Từng hơi thở của loài người và yêu thú đều là thể hiện của sức sống.Các phần tử không gian lưu động là thể hiện của sức sống không gian.Sự hủy diệt và tiến hóa của quy luật cũng là thể hiện của sức sống quy luật.Nêu như không có khái niệm về sức sống thì cả nền văn minh xương không cần khai thiên lập địa nữa, cứ xuất hiện hư không là được, cũng không cần duy trì sự vốn có, cũng không cần tâm Hỗn Độn và không cầný chí văn minh của nền văn minh xương nữa.Nói rộng ra thì tất cả đều có sức sống.Tất nhiên, sức sống không đồng nghĩa với sinh mạng.Sinh mạng có linh trí, còn sức sống thì không.Nhưng sức sống của thuật Sinh Mạng LƯU Phóng đủ rồi.Nêu thi triển ra thuật Sinh Mạng LƯU Phóng thì sẽ là vô tận, vô hình, còn nhanh hơn tốc độ của quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong.Không cần thời gian, chỉ cần một suy nghĩ là tác dụng của thuật Sinh Mạng LƯU Phóng đã chắn ở phía trước Tô Ly.Chỉ vậy thôi, vô cùng dễ dàng..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không hề che giấu.Khí tức bao trùm, sát khí tụ lạiĐúng!Nguyên Chấp ông ta không dám đấu với Tô Minh thì thê nào? Dù là Tô Minh thật sự gi3t ch3t con trai Nguyên ương của ông ta đi chăng nữa.Nhưng ông ta cũng biết, cũng còn có lý trí, người bề trên như ông ta ra tay với Tô Minh, thì ngay cả học viện Hỗn Độn cũng sẽ tiêu diệt cả nhà họ Nguyên, không thể dây vào học viện Hỗn Độn.Nhưng…Tô Ly, đồ con hoang này, lại không được học viện Hỗn Độn bảo vệ.Đúng!Chính là con hoang.Bây giờ chuyện Nguyên Chấp hận nhất chính là tại sao không gi3t ch3t Tô Ly ngay giây phút đầu tiên cô vừa đến nhà họ Nguyên.Đồ con hoang đáng chết!Đên thời khắc sinh tử của Nguyên ương, ông ta mới để lộ bộ mặt thật.“Từ bây giờ, bố mẹ của Tô Ly tôi chỉ có Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên thôi.Và Tô Ly mãi mãi là Tô Ly”, Tô Ly đứng ngây người ở đó, khóe miệng toàn là máu.Có lẽ vì khí tức khủng khiếp ở cấp bậc Đại Đế trung vị tám chuyển của Nguyên Chấp trấn áp khiến cô bị thương.Có lẽ bị thương quá nặng, ảnh hưởng vào tim phổi nên máu tươi chảy ra.Nhưng khóe miệng Tô Ly lúc này toàn là máu, mặt không còn giọt máu, khí tức yếu ớt.Cả võ trường đều trở nên yên tĩnh, càng lúc không khí càng quái dị.Còn Phong Vũ Vân thì tức đến nỗi toàn thân run rẩy.Cô ta không thể ngờ, vì ép Tô Minh tha cho Nguyên Ương mà Nguyên Chấp lại lấy tính mạng của Tô Ly ra để uy hiếp.Mà không phải là uy hiếp giảvờ.Sát ý và động cơ đó đều là thật.Phong Vũ Vân thương xót cho Tô Ly, thật sự thương.Cô ta không thể tưởng tượng nổi lúc này Tô Ly đau đớn như nào.“Vậy thì để Tô Minh này thử vậy”, một giây sau Tô Minh lên tiếng.Giọng nói vô cùng bình thản.Nhưng vẻ bình thản quái dị và kiên quyết này khiến người ta khó thích ứng.Tất cả những người hiểu Tô Minh thì đều biết, giờ đây anh vô cùng phẫn nộ.Gần như là không có chút do dự, ông ta rống lên một tiếng: “Đồ khốn! Chết đi!”Ông ta tung quyền ra, quyền đạo thuần túy, hủy diệt tất cả.Quyền ý đạt đến trung phẩm lục đoạn.Ý cảnh hủy diệt cũng đạt đến trung phẩm, cùng với đó là sát ý.Một quyền đánh ra mà đất trời rung chuyển.Sắc mặt ông ta như màu máu,quyền ảnh bao trùm, thoắt cái đã lao tới trước mặt Tô Ly.Cũng chỉ có vậy thôi, không hề khó.Còn làm sao mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh lại nhanh như vậy, trong chớp mắt có thể đập lên quyền của Nguyên Chấp, bởi vì có sức sống mãnh liệt.Từng hơi thở của loài người và yêu thú đều là thể hiện của sức sống.Các phần tử không gian lưu động là thể hiện của sức sống không gian.Sự hủy diệt và tiến hóa của quy luật cũng là thể hiện của sức sống quy luật.Nêu như không có khái niệm về sức sống thì cả nền văn minh xương không cần khai thiên lập địa nữa, cứ xuất hiện hư không là được, cũng không cần duy trì sự vốn có, cũng không cần tâm Hỗn Độn và không cầný chí văn minh của nền văn minh xương nữa.Nói rộng ra thì tất cả đều có sức sống.Tất nhiên, sức sống không đồng nghĩa với sinh mạng.Sinh mạng có linh trí, còn sức sống thì không.Nhưng sức sống của thuật Sinh Mạng LƯU Phóng đủ rồi.Nêu thi triển ra thuật Sinh Mạng LƯU Phóng thì sẽ là vô tận, vô hình, còn nhanh hơn tốc độ của quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong.Không cần thời gian, chỉ cần một suy nghĩ là tác dụng của thuật Sinh Mạng LƯU Phóng đã chắn ở phía trước Tô Ly.Chỉ vậy thôi, vô cùng dễ dàng..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không hề che giấu.Khí tức bao trùm, sát khí tụ lạiĐúng!Nguyên Chấp ông ta không dám đấu với Tô Minh thì thê nào? Dù là Tô Minh thật sự gi3t ch3t con trai Nguyên ương của ông ta đi chăng nữa.Nhưng ông ta cũng biết, cũng còn có lý trí, người bề trên như ông ta ra tay với Tô Minh, thì ngay cả học viện Hỗn Độn cũng sẽ tiêu diệt cả nhà họ Nguyên, không thể dây vào học viện Hỗn Độn.Nhưng…Tô Ly, đồ con hoang này, lại không được học viện Hỗn Độn bảo vệ.Đúng!Chính là con hoang.Bây giờ chuyện Nguyên Chấp hận nhất chính là tại sao không gi3t ch3t Tô Ly ngay giây phút đầu tiên cô vừa đến nhà họ Nguyên.Đồ con hoang đáng chết!Đên thời khắc sinh tử của Nguyên ương, ông ta mới để lộ bộ mặt thật.“Từ bây giờ, bố mẹ của Tô Ly tôi chỉ có Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên thôi.Và Tô Ly mãi mãi là Tô Ly”, Tô Ly đứng ngây người ở đó, khóe miệng toàn là máu.Có lẽ vì khí tức khủng khiếp ở cấp bậc Đại Đế trung vị tám chuyển của Nguyên Chấp trấn áp khiến cô bị thương.Có lẽ bị thương quá nặng, ảnh hưởng vào tim phổi nên máu tươi chảy ra.Nhưng khóe miệng Tô Ly lúc này toàn là máu, mặt không còn giọt máu, khí tức yếu ớt.Cả võ trường đều trở nên yên tĩnh, càng lúc không khí càng quái dị.Còn Phong Vũ Vân thì tức đến nỗi toàn thân run rẩy.Cô ta không thể ngờ, vì ép Tô Minh tha cho Nguyên Ương mà Nguyên Chấp lại lấy tính mạng của Tô Ly ra để uy hiếp.Mà không phải là uy hiếp giảvờ.Sát ý và động cơ đó đều là thật.Phong Vũ Vân thương xót cho Tô Ly, thật sự thương.Cô ta không thể tưởng tượng nổi lúc này Tô Ly đau đớn như nào.“Vậy thì để Tô Minh này thử vậy”, một giây sau Tô Minh lên tiếng.Giọng nói vô cùng bình thản.Nhưng vẻ bình thản quái dị và kiên quyết này khiến người ta khó thích ứng.Tất cả những người hiểu Tô Minh thì đều biết, giờ đây anh vô cùng phẫn nộ.Gần như là không có chút do dự, ông ta rống lên một tiếng: “Đồ khốn! Chết đi!”Ông ta tung quyền ra, quyền đạo thuần túy, hủy diệt tất cả.Quyền ý đạt đến trung phẩm lục đoạn.Ý cảnh hủy diệt cũng đạt đến trung phẩm, cùng với đó là sát ý.Một quyền đánh ra mà đất trời rung chuyển.Sắc mặt ông ta như màu máu,quyền ảnh bao trùm, thoắt cái đã lao tới trước mặt Tô Ly.Cũng chỉ có vậy thôi, không hề khó.Còn làm sao mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh lại nhanh như vậy, trong chớp mắt có thể đập lên quyền của Nguyên Chấp, bởi vì có sức sống mãnh liệt.Từng hơi thở của loài người và yêu thú đều là thể hiện của sức sống.Các phần tử không gian lưu động là thể hiện của sức sống không gian.Sự hủy diệt và tiến hóa của quy luật cũng là thể hiện của sức sống quy luật.Nêu như không có khái niệm về sức sống thì cả nền văn minh xương không cần khai thiên lập địa nữa, cứ xuất hiện hư không là được, cũng không cần duy trì sự vốn có, cũng không cần tâm Hỗn Độn và không cầný chí văn minh của nền văn minh xương nữa.Nói rộng ra thì tất cả đều có sức sống.Tất nhiên, sức sống không đồng nghĩa với sinh mạng.Sinh mạng có linh trí, còn sức sống thì không.Nhưng sức sống của thuật Sinh Mạng LƯU Phóng đủ rồi.Nêu thi triển ra thuật Sinh Mạng LƯU Phóng thì sẽ là vô tận, vô hình, còn nhanh hơn tốc độ của quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong.Không cần thời gian, chỉ cần một suy nghĩ là tác dụng của thuật Sinh Mạng LƯU Phóng đã chắn ở phía trước Tô Ly.Chỉ vậy thôi, vô cùng dễ dàng..

Chương 1375: Chương 1375