Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 425: Ngài tư theo đuổi vợ (5)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.“Ông chủ, sao ngài lại tới đây?” Tô Cẩm Huy khách khí hỏi.Sao lại tới đây à?Anh không đến, chẳng lẽ lại để người này bắt cóc vợ mình sao?Tư Chính Đình cảm thấy bực mình. Rõ ràng là người trả tiền là anh, nhưng tại sao người đàn ông này lại lấy tư thế của chủ nhân bữa cơm để hỏi anh?Tư Chính Đình nhìn ly nước, làm bộ như không nghe được câu hỏi của Tô Cẩm Huy, khiến anh ta có chút xấu hổ.Đương nhiên anh ta không dám nổi giận với Tư Chính Đình, chỉ nhẹ nhàng nói sang chuyện khác với Trang Nại Nại, “Đàn em này, anh vừa có ý tưởng mới về kiểu dáng lúc chiều…”Trang Nại Nại lập tức bị Tô Cẩm Huy thu hút sự chú ý, chăm chú nghe anh ta nói.Thấy bộ dạng thân mật của bọn họ, Tư Chính Đình nổi cơn ghen. Anh đột nhiên hỏi: “Tô Cẩm Huy, lần đi công tác trước của cậu, kết quả thế nào rồi?”Vừa rồi Tư Chính Đình không để ý tới Tô Cẩm Huy nên anh ta mới nói sang chuyện khác với Trang Nại Nại. Không ngờ bây giờ anh lại đột ngột hỏi một câu, khiến anh ta phải ngừng câu chuyện với Trang Nại Nại, chuyển sang báo cáo kết quả chuyến công tác lần này với Tư Chính Đình.Thấy Trang Nại Nại nhàm chán cầm điện thoại lên chơi, Tư Chính Đình mới cảm thấy thoải mái, dễ chịu,Sau khi báo cáo xong xuôi mọi việc, Tô Cẩm Huy hỏi: “Ông chủ, ngài cảm thấy thế nào?”“...”“Hả, xin lỗi, vừa rồi thất thần, phiền cậu lặp lại lần nữa.”Tô Cẩm Huy: “...”Quý Thần ngồi cạnh Tư Chính Đình: “...”Đến khi nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên, Tô Cẩm Huy mới trình bày xong vấn đề vừa nãy: “Ông chủ, ngài cảm thấy thế nào?”Tư Chính Đình nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Bây giờ là lúc liên hoan! Công việc để sau hẵng bàn.”Tô Cẩm Huy: “...”Vừa rồi là ai đột nhiên hỏi anh ta chuyện công việc???Tư Chính Đình không để ý tới khuôn mặt đen thui của Tô Cẩm Huy, tất cả chú ý của anh đều tập trung vào món cua.Hiện tại đang là mùa cua, cho nên đến Quán Hải Sản thì mỗi người nhất định sẽ có một con cua lớn.Anh nhớ Trang Nại Nại rất thích ăn gạch cua, nhưng lại cảm thấy ăn cua rất phiền phức. Anh bắt đầu tao nhã gỡ và lựa hết thịt cua ra rồi xếp lại cẩn thận. Đang định đưa đĩa của mình cho Trang Nại Nại thì thấy Tô Cẩm Huy đưa đĩa của anh ta cho cô, “Đàn em, ăn cái này đi!”Sau đó lại lấy cái đĩa cua bị gỡ đến mức thê thảm của Trang Nại Nại đi.Tư Chính Đình: “...”Đúng lúc này, có nhân viên đi tới rót rượu cho mọi người. Lúc nhân viên đến gần Tư Chính Đình, anh giả vờ vô ý đụng tay phải ly rượu, rượu vang đỏ trong ly cứ thế tràn vào đĩa thịt cua của Trang Nại Nại.Trang Nại Nại: “...”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.“Ông chủ, sao ngài lại tới đây?” Tô Cẩm Huy khách khí hỏi.Sao lại tới đây à?Anh không đến, chẳng lẽ lại để người này bắt cóc vợ mình sao?Tư Chính Đình cảm thấy bực mình. Rõ ràng là người trả tiền là anh, nhưng tại sao người đàn ông này lại lấy tư thế của chủ nhân bữa cơm để hỏi anh?Tư Chính Đình nhìn ly nước, làm bộ như không nghe được câu hỏi của Tô Cẩm Huy, khiến anh ta có chút xấu hổ.Đương nhiên anh ta không dám nổi giận với Tư Chính Đình, chỉ nhẹ nhàng nói sang chuyện khác với Trang Nại Nại, “Đàn em này, anh vừa có ý tưởng mới về kiểu dáng lúc chiều…”Trang Nại Nại lập tức bị Tô Cẩm Huy thu hút sự chú ý, chăm chú nghe anh ta nói.Thấy bộ dạng thân mật của bọn họ, Tư Chính Đình nổi cơn ghen. Anh đột nhiên hỏi: “Tô Cẩm Huy, lần đi công tác trước của cậu, kết quả thế nào rồi?”Vừa rồi Tư Chính Đình không để ý tới Tô Cẩm Huy nên anh ta mới nói sang chuyện khác với Trang Nại Nại. Không ngờ bây giờ anh lại đột ngột hỏi một câu, khiến anh ta phải ngừng câu chuyện với Trang Nại Nại, chuyển sang báo cáo kết quả chuyến công tác lần này với Tư Chính Đình.Thấy Trang Nại Nại nhàm chán cầm điện thoại lên chơi, Tư Chính Đình mới cảm thấy thoải mái, dễ chịu,Sau khi báo cáo xong xuôi mọi việc, Tô Cẩm Huy hỏi: “Ông chủ, ngài cảm thấy thế nào?”“...”“Hả, xin lỗi, vừa rồi thất thần, phiền cậu lặp lại lần nữa.”Tô Cẩm Huy: “...”Quý Thần ngồi cạnh Tư Chính Đình: “...”Đến khi nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên, Tô Cẩm Huy mới trình bày xong vấn đề vừa nãy: “Ông chủ, ngài cảm thấy thế nào?”Tư Chính Đình nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Bây giờ là lúc liên hoan! Công việc để sau hẵng bàn.”Tô Cẩm Huy: “...”Vừa rồi là ai đột nhiên hỏi anh ta chuyện công việc???Tư Chính Đình không để ý tới khuôn mặt đen thui của Tô Cẩm Huy, tất cả chú ý của anh đều tập trung vào món cua.Hiện tại đang là mùa cua, cho nên đến Quán Hải Sản thì mỗi người nhất định sẽ có một con cua lớn.Anh nhớ Trang Nại Nại rất thích ăn gạch cua, nhưng lại cảm thấy ăn cua rất phiền phức. Anh bắt đầu tao nhã gỡ và lựa hết thịt cua ra rồi xếp lại cẩn thận. Đang định đưa đĩa của mình cho Trang Nại Nại thì thấy Tô Cẩm Huy đưa đĩa của anh ta cho cô, “Đàn em, ăn cái này đi!”Sau đó lại lấy cái đĩa cua bị gỡ đến mức thê thảm của Trang Nại Nại đi.Tư Chính Đình: “...”Đúng lúc này, có nhân viên đi tới rót rượu cho mọi người. Lúc nhân viên đến gần Tư Chính Đình, anh giả vờ vô ý đụng tay phải ly rượu, rượu vang đỏ trong ly cứ thế tràn vào đĩa thịt cua của Trang Nại Nại.Trang Nại Nại: “...”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.“Ông chủ, sao ngài lại tới đây?” Tô Cẩm Huy khách khí hỏi.Sao lại tới đây à?Anh không đến, chẳng lẽ lại để người này bắt cóc vợ mình sao?Tư Chính Đình cảm thấy bực mình. Rõ ràng là người trả tiền là anh, nhưng tại sao người đàn ông này lại lấy tư thế của chủ nhân bữa cơm để hỏi anh?Tư Chính Đình nhìn ly nước, làm bộ như không nghe được câu hỏi của Tô Cẩm Huy, khiến anh ta có chút xấu hổ.Đương nhiên anh ta không dám nổi giận với Tư Chính Đình, chỉ nhẹ nhàng nói sang chuyện khác với Trang Nại Nại, “Đàn em này, anh vừa có ý tưởng mới về kiểu dáng lúc chiều…”Trang Nại Nại lập tức bị Tô Cẩm Huy thu hút sự chú ý, chăm chú nghe anh ta nói.Thấy bộ dạng thân mật của bọn họ, Tư Chính Đình nổi cơn ghen. Anh đột nhiên hỏi: “Tô Cẩm Huy, lần đi công tác trước của cậu, kết quả thế nào rồi?”Vừa rồi Tư Chính Đình không để ý tới Tô Cẩm Huy nên anh ta mới nói sang chuyện khác với Trang Nại Nại. Không ngờ bây giờ anh lại đột ngột hỏi một câu, khiến anh ta phải ngừng câu chuyện với Trang Nại Nại, chuyển sang báo cáo kết quả chuyến công tác lần này với Tư Chính Đình.Thấy Trang Nại Nại nhàm chán cầm điện thoại lên chơi, Tư Chính Đình mới cảm thấy thoải mái, dễ chịu,Sau khi báo cáo xong xuôi mọi việc, Tô Cẩm Huy hỏi: “Ông chủ, ngài cảm thấy thế nào?”“...”“Hả, xin lỗi, vừa rồi thất thần, phiền cậu lặp lại lần nữa.”Tô Cẩm Huy: “...”Quý Thần ngồi cạnh Tư Chính Đình: “...”Đến khi nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên, Tô Cẩm Huy mới trình bày xong vấn đề vừa nãy: “Ông chủ, ngài cảm thấy thế nào?”Tư Chính Đình nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Bây giờ là lúc liên hoan! Công việc để sau hẵng bàn.”Tô Cẩm Huy: “...”Vừa rồi là ai đột nhiên hỏi anh ta chuyện công việc???Tư Chính Đình không để ý tới khuôn mặt đen thui của Tô Cẩm Huy, tất cả chú ý của anh đều tập trung vào món cua.Hiện tại đang là mùa cua, cho nên đến Quán Hải Sản thì mỗi người nhất định sẽ có một con cua lớn.Anh nhớ Trang Nại Nại rất thích ăn gạch cua, nhưng lại cảm thấy ăn cua rất phiền phức. Anh bắt đầu tao nhã gỡ và lựa hết thịt cua ra rồi xếp lại cẩn thận. Đang định đưa đĩa của mình cho Trang Nại Nại thì thấy Tô Cẩm Huy đưa đĩa của anh ta cho cô, “Đàn em, ăn cái này đi!”Sau đó lại lấy cái đĩa cua bị gỡ đến mức thê thảm của Trang Nại Nại đi.Tư Chính Đình: “...”Đúng lúc này, có nhân viên đi tới rót rượu cho mọi người. Lúc nhân viên đến gần Tư Chính Đình, anh giả vờ vô ý đụng tay phải ly rượu, rượu vang đỏ trong ly cứ thế tràn vào đĩa thịt cua của Trang Nại Nại.Trang Nại Nại: “...”