Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 1759: Vừa Nhìn Đã Hợp Ý

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mỗi một kiểu dáng chỉ làm duy nhất một bộ, khách hàng vừa chọn trúng cái là sẽ không bán ra nữa.Ở Lưu Danh Viện, trong giới giải trí của các ngôi sao mà nói, bất luận là dự họp báo, tiệc rượu thương mại, cho tới các hoạt động công cộng, hay là sự kiện thảm đỏ, chụp ảnh, bất cứ ai cũng không muốn bị đụng hàng.Bọn họ thấy việc không hẹn mà mặc chung một kiểu dáng thì rất xấu hổ.Vì để tránh những việc như vậy, nên người nào cũng hy vọng bộ đồ mình mặc lên phải độc nhất vô nhị.Do đó, có thể nói LOVER là hợp lý nhất.Đương nhiên với đẳng cấp ở chỗ này thì mỗi một bộ đồ ở đây đều có giá thành rất xa xỉ.Sau khi lấy số đo xong, Vân Thi Thi liền ra ngoài, thấy Mộ Nhã Triết đã ngồi ở trên ghế salon rồi, đang lật xem bộ sưu tập ở đây, cô đi tới, ngồi xuống dựa sát vào anh, ngó qua nhìn.Đã thấy tay anh đang cầm là bộ sưu tập của hai nhà thiết kế hàng đầu của LOVER.Những hình ảnh này khác hẳn với ảnh giới thiệu online.Mỗi một bộ đều được thiết kế tỉ mỉ, trau chuốt, màu sắc hài hòa, hoàn thiện tới từng chi tiết nhỏ làm nổi bật ra phong cách của bộ đồ.Từng chi tiết như cổ tay áo, cổ áo, triết eo, đều được tỉ mỉ minh họa lại thể hiện sắc nét trên ảnh chụp, để khách hàng có thể thoải mái xem.Chất liệt vải cũng được đính kèm phía sau bộ sưu tập, để cho khách hàng tự tay cảm nhận chất liệu, đồng thời lựa chọn được chất liệu vải ưa thích.Tương tự trước mặt anh cũng xếp một chồng các bộ sưu tập như vậy, Vân Thi Thi thuận tiện cầm lên một quyển xem."Có cái thích hợp chưa?" Cô vừa mới lật xem, vừa hỏi anh.Mộ Nhã Triết nhíu mày, lắc đầu.Ánh mắt của anh tương đối sắc sảo, rất chú trọng chi tiết.Như lời cô nói, cô hy vọng cô mặc lễ phục mà anh cũng thích.Nếu đã như vậy thì anh sẽ tham gia chọn với cô.Từ lúc vào đây đến giờ đã xem hết ba quyển rồi, nhưng mới thấy được vài bộ tàm tạm mà thôi, chưa thấy bộ nào hợp ý lắm.Việc chọn lễ phục cũng không thể hấp tấp, không hài lòng cứ tiếp tục chọn, tóm lại là lựa một bộ mà cả hai người đều vừa ý.Bây giờ không có thì khiến cho nhà thiết kế đổi thiết kế cũng được.Quản lý dẫn tới vài nhà thiết kế.Việc chọn áo cưới, Vân Thi Thi cũng không chuyên nghiệp cho lắm, vì vậy quản lý đặc biệt đưa tới vài nhà thiết kế để tư vấn cho cô.Lễ phục tuy nhìn đơn giản, nhưng mặc lên một bộ áo cưới việc đầu tiên là chú ý tổng thể xem có đẹp hay không, thứ hai là chú ý chất liệu có tốt hay không, thứ ba là cảm giác ưa thích của bản thân có vừa vặn hay không?Có một số lễ phục chất liệu không được tốt gặp phải người có làn da mẫn cảm, sẽ gây phản ứng dị ứng.Nhóm nhà thiết kế giúp cô lựa vài bộ sưu tập để cho cô và Mộ Nhã Triết cùng xem, lúc đầu Vân Thi Thi nghe lời tư vấn chỉ có thể hiểu được chút ít cơ bản nhưng càng về sau càng hiểu rõ hơn từng chi tiết một.Cuối cùng hai người bàn luận một chút, rồi chọn ra một bộ lễ phục.Vân Thi Thi chọn được một bộ hoa phục truyền thống, thiết kế hán phục cách tân, cổ áo và ống tay áo được tạo kiểu từ gấm Tô Châu xa hoa tinh tế.

Mỗi một kiểu dáng chỉ làm duy nhất một bộ, khách hàng vừa chọn trúng cái là sẽ không bán ra nữa.

Ở Lưu Danh Viện, trong giới giải trí của các ngôi sao mà nói, bất luận là dự họp báo, tiệc rượu thương mại, cho tới các hoạt động công cộng, hay là sự kiện thảm đỏ, chụp ảnh, bất cứ ai cũng không muốn bị đụng hàng.

Bọn họ thấy việc không hẹn mà mặc chung một kiểu dáng thì rất xấu hổ.

Vì để tránh những việc như vậy, nên người nào cũng hy vọng bộ đồ mình mặc lên phải độc nhất vô nhị.

Do đó, có thể nói LOVER là hợp lý nhất.

Đương nhiên với đẳng cấp ở chỗ này thì mỗi một bộ đồ ở đây đều có giá thành rất xa xỉ.

Sau khi lấy số đo xong, Vân Thi Thi liền ra ngoài, thấy Mộ Nhã Triết đã ngồi ở trên ghế salon rồi, đang lật xem bộ sưu tập ở đây, cô đi tới, ngồi xuống dựa sát vào anh, ngó qua nhìn.

Đã thấy tay anh đang cầm là bộ sưu tập của hai nhà thiết kế hàng đầu của LOVER.

Những hình ảnh này khác hẳn với ảnh giới thiệu online.

Mỗi một bộ đều được thiết kế tỉ mỉ, trau chuốt, màu sắc hài hòa, hoàn thiện tới từng chi tiết nhỏ làm nổi bật ra phong cách của bộ đồ.

Từng chi tiết như cổ tay áo, cổ áo, triết eo, đều được tỉ mỉ minh họa lại thể hiện sắc nét trên ảnh chụp, để khách hàng có thể thoải mái xem.

Chất liệt vải cũng được đính kèm phía sau bộ sưu tập, để cho khách hàng tự tay cảm nhận chất liệu, đồng thời lựa chọn được chất liệu vải ưa thích.

Tương tự trước mặt anh cũng xếp một chồng các bộ sưu tập như vậy, Vân Thi Thi thuận tiện cầm lên một quyển xem.

"Có cái thích hợp chưa?" Cô vừa mới lật xem, vừa hỏi anh.

Mộ Nhã Triết nhíu mày, lắc đầu.

Ánh mắt của anh tương đối sắc sảo, rất chú trọng chi tiết.

Như lời cô nói, cô hy vọng cô mặc lễ phục mà anh cũng thích.

Nếu đã như vậy thì anh sẽ tham gia chọn với cô.

Từ lúc vào đây đến giờ đã xem hết ba quyển rồi, nhưng mới thấy được vài bộ tàm tạm mà thôi, chưa thấy bộ nào hợp ý lắm.

Việc chọn lễ phục cũng không thể hấp tấp, không hài lòng cứ tiếp tục chọn, tóm lại là lựa một bộ mà cả hai người đều vừa ý.

Bây giờ không có thì khiến cho nhà thiết kế đổi thiết kế cũng được.

Quản lý dẫn tới vài nhà thiết kế.

Việc chọn áo cưới, Vân Thi Thi cũng không chuyên nghiệp cho lắm, vì vậy quản lý đặc biệt đưa tới vài nhà thiết kế để tư vấn cho cô.

Lễ phục tuy nhìn đơn giản, nhưng mặc lên một bộ áo cưới việc đầu tiên là chú ý tổng thể xem có đẹp hay không, thứ hai là chú ý chất liệu có tốt hay không, thứ ba là cảm giác ưa thích của bản thân có vừa vặn hay không?

Có một số lễ phục chất liệu không được tốt gặp phải người có làn da mẫn cảm, sẽ gây phản ứng dị ứng.

Nhóm nhà thiết kế giúp cô lựa vài bộ sưu tập để cho cô và Mộ Nhã Triết cùng xem, lúc đầu Vân Thi Thi nghe lời tư vấn chỉ có thể hiểu được chút ít cơ bản nhưng càng về sau càng hiểu rõ hơn từng chi tiết một.

Cuối cùng hai người bàn luận một chút, rồi chọn ra một bộ lễ phục.

Vân Thi Thi chọn được một bộ hoa phục truyền thống, thiết kế hán phục cách tân, cổ áo và ống tay áo được tạo kiểu từ gấm Tô Châu xa hoa tinh tế.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mỗi một kiểu dáng chỉ làm duy nhất một bộ, khách hàng vừa chọn trúng cái là sẽ không bán ra nữa.Ở Lưu Danh Viện, trong giới giải trí của các ngôi sao mà nói, bất luận là dự họp báo, tiệc rượu thương mại, cho tới các hoạt động công cộng, hay là sự kiện thảm đỏ, chụp ảnh, bất cứ ai cũng không muốn bị đụng hàng.Bọn họ thấy việc không hẹn mà mặc chung một kiểu dáng thì rất xấu hổ.Vì để tránh những việc như vậy, nên người nào cũng hy vọng bộ đồ mình mặc lên phải độc nhất vô nhị.Do đó, có thể nói LOVER là hợp lý nhất.Đương nhiên với đẳng cấp ở chỗ này thì mỗi một bộ đồ ở đây đều có giá thành rất xa xỉ.Sau khi lấy số đo xong, Vân Thi Thi liền ra ngoài, thấy Mộ Nhã Triết đã ngồi ở trên ghế salon rồi, đang lật xem bộ sưu tập ở đây, cô đi tới, ngồi xuống dựa sát vào anh, ngó qua nhìn.Đã thấy tay anh đang cầm là bộ sưu tập của hai nhà thiết kế hàng đầu của LOVER.Những hình ảnh này khác hẳn với ảnh giới thiệu online.Mỗi một bộ đều được thiết kế tỉ mỉ, trau chuốt, màu sắc hài hòa, hoàn thiện tới từng chi tiết nhỏ làm nổi bật ra phong cách của bộ đồ.Từng chi tiết như cổ tay áo, cổ áo, triết eo, đều được tỉ mỉ minh họa lại thể hiện sắc nét trên ảnh chụp, để khách hàng có thể thoải mái xem.Chất liệt vải cũng được đính kèm phía sau bộ sưu tập, để cho khách hàng tự tay cảm nhận chất liệu, đồng thời lựa chọn được chất liệu vải ưa thích.Tương tự trước mặt anh cũng xếp một chồng các bộ sưu tập như vậy, Vân Thi Thi thuận tiện cầm lên một quyển xem."Có cái thích hợp chưa?" Cô vừa mới lật xem, vừa hỏi anh.Mộ Nhã Triết nhíu mày, lắc đầu.Ánh mắt của anh tương đối sắc sảo, rất chú trọng chi tiết.Như lời cô nói, cô hy vọng cô mặc lễ phục mà anh cũng thích.Nếu đã như vậy thì anh sẽ tham gia chọn với cô.Từ lúc vào đây đến giờ đã xem hết ba quyển rồi, nhưng mới thấy được vài bộ tàm tạm mà thôi, chưa thấy bộ nào hợp ý lắm.Việc chọn lễ phục cũng không thể hấp tấp, không hài lòng cứ tiếp tục chọn, tóm lại là lựa một bộ mà cả hai người đều vừa ý.Bây giờ không có thì khiến cho nhà thiết kế đổi thiết kế cũng được.Quản lý dẫn tới vài nhà thiết kế.Việc chọn áo cưới, Vân Thi Thi cũng không chuyên nghiệp cho lắm, vì vậy quản lý đặc biệt đưa tới vài nhà thiết kế để tư vấn cho cô.Lễ phục tuy nhìn đơn giản, nhưng mặc lên một bộ áo cưới việc đầu tiên là chú ý tổng thể xem có đẹp hay không, thứ hai là chú ý chất liệu có tốt hay không, thứ ba là cảm giác ưa thích của bản thân có vừa vặn hay không?Có một số lễ phục chất liệu không được tốt gặp phải người có làn da mẫn cảm, sẽ gây phản ứng dị ứng.Nhóm nhà thiết kế giúp cô lựa vài bộ sưu tập để cho cô và Mộ Nhã Triết cùng xem, lúc đầu Vân Thi Thi nghe lời tư vấn chỉ có thể hiểu được chút ít cơ bản nhưng càng về sau càng hiểu rõ hơn từng chi tiết một.Cuối cùng hai người bàn luận một chút, rồi chọn ra một bộ lễ phục.Vân Thi Thi chọn được một bộ hoa phục truyền thống, thiết kế hán phục cách tân, cổ áo và ống tay áo được tạo kiểu từ gấm Tô Châu xa hoa tinh tế.

Chương 1759: Vừa Nhìn Đã Hợp Ý