Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2130: Cậu Không Có Tư Cách Ngồi Chỗ Này

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mộ Yến Thừa bỗng nhiên hắng giọng một cái, sửa sang lại vạt áo, lưng dựa vào ghế, ra vẻ hết sức sảng khoái, trên mặt lộ ra sự kiêu ngạo."Anh hai à anh hai, thế mà anh cũng có ngày hôm nay! Cái cảm giác bị mất đi vị trí đứng đầu Mộ thị hẳn là rất khổ sở nhỉ? Ha ha!"Giờ phút này, anh ta giống như một hoàng tử bừng bừng dã tâm, lén lút tiến vào đại điện, ngồi lên ghế rồng, cái cảm giác mình đứng trên mọi người này gần như đã ở ngay trước mắt!Chỉ là anh ta không có cái thần thái cao ngạo trời sinh của Mộ Nhã Triết mà lại cố tỏ ra vẻ, cầm một chồng tài liệu ném xuống đất, thoải mái dựa vào ghế, làm như đang nổi giận: "Các người định dùng mấy thứ này để qua mắt tôi sao? Cút đi!"Vừa dứt lời, anh ta hưng phấn cười lớn lên: "Ha ha ha!"Thật là sảng khoái!Mộ Yến Thừa đột nhiên đứng dậy, đi đến chiếc cửa sổ sát đất được lau chùi sạch bong, chăm chú ngắm nhìn quang cảnh toàn thành phố.Đứng giữa tầng cao nhất của tổng bộ, anh ta chỉ cần hơi cúi đầu xuống một chút, cả thành phố phồn hoa nhộn nhịp đều thu vào trong tầm mắt.Từ góc độ của anh ta nhìn xuống có thể thấy dòng xe cộ lướt vội trên đường, công nhân viên lục tục ra vào các tòa nhà đều chỉ như con kiến, chỉ cần đè tay nghiền một cái liền chết không có chỗ chôn.Thật là tự tại!Đây là tâm tình của anh ta vào giờ phút này!Trong cảm nhận của anh ta, Mộ Nhã Triết khiến người ta có cảm giác anh là một người lạnh lùng, cao đến mức người khác không thể với tới.Anh ta muốn chính là cái cảm giác đó!Anh ta muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí này, để những người bình thường vẫn luôn coi thường anh ta được mở rộng tầm mắt.Con vợ lẽ thì thế nào chứ!Cuối cùng còn không phải là thay thế con của người vợ cả ngồi lên vị trí này hay sao?Mộ Yến Thừa thò tay vào túi quần, trong mắt lộ ra ánh nhìn nóng bỏng, cảm giác như trong ngực đang có một luồng khí không ngừng dội lên, cuối cùng bật ra thành tiếng cười sảng khoái, đắc ý.Đây chính là cảm giác của người đứng trên cao, nắm quyền thế lẫn địa vị trong tay, không người nào có thể cản chân.Đứng trên đỉnh cao danh lợi, nhìn thấy người ta khúm núm trước mặt mình, cái cảm giác này thật là khiến người ta chết mê.Cũng chỉ có người đàn ông thanh cao như Mộ Nhã Triết mới tỏ vẻ thờ ơ đối với sức hấp dẫn của nó.Nhưng bây giờ Mộ Nhã Triết đã trở thành quá khứ.Còn anh ta, chính là tương lai."Ha ha ha..."Mộ Yến Thừa đắc ý cười lớn, chỉ là cái điệu cười này lọt vào mắt người khác sẽ đem lại cảm giác anh ta vừa hung dữ vừa đáng sợ.Sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa.Anh ta cảnh giác xoay người lại, nhìn thấy Mẫn Vũ đi vào.Anh ta nhận ra người này.Đây là trợ lý của Mộ Nhã Triết, cũng có thể coi là người thân cận của anh.Mẫn Vũ nhìn thấy Mộ Yến Thừa thì cũng sửng sốt một lúc, sau đó hoài nghi, nói: "Mộ Yến Thừa, tại sao anh lại ở đây?"Không đợi Mộ Yến Thừa trả lời, anh ta lập tức tỏ thái độ đối địch: "Đây là văn phòng tổng giám đốc, nếu như không có sự cho phép của tổng giám đốc thì anh không thể bước vào đây."Mẫn Vũ giống như một trung thần đang ra sức bảo vệ chủ của mình, thái độ cực kỳ kiên quyết."Tôi không thể bước vào đây sao?"Mộ Yến Thừa giống như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, thình lình cười lớn lên: "Tại sao tôi lại không thể vào?"Giống như đang cố tình khiêu khích, anh ta ngạo mạn ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tổng giám đốc, ngửa người ra sau, hếch cằm lên ra vẻ.

Mộ Yến Thừa bỗng nhiên hắng giọng một cái, sửa sang lại vạt áo, lưng dựa vào ghế, ra vẻ hết sức sảng khoái, trên mặt lộ ra sự kiêu ngạo.

"Anh hai à anh hai, thế mà anh cũng có ngày hôm nay! Cái cảm giác bị mất đi vị trí đứng đầu Mộ thị hẳn là rất khổ sở nhỉ? Ha ha!"

Giờ phút này, anh ta giống như một hoàng tử bừng bừng dã tâm, lén lút tiến vào đại điện, ngồi lên ghế rồng, cái cảm giác mình đứng trên mọi người này gần như đã ở ngay trước mắt!

Chỉ là anh ta không có cái thần thái cao ngạo trời sinh của Mộ Nhã Triết mà lại cố tỏ ra vẻ, cầm một chồng tài liệu ném xuống đất, thoải mái dựa vào ghế, làm như đang nổi giận: "Các người định dùng mấy thứ này để qua mắt tôi sao? Cút đi!"

Vừa dứt lời, anh ta hưng phấn cười lớn lên: "Ha ha ha!"

Thật là sảng khoái!

Mộ Yến Thừa đột nhiên đứng dậy, đi đến chiếc cửa sổ sát đất được lau chùi sạch bong, chăm chú ngắm nhìn quang cảnh toàn thành phố.

Đứng giữa tầng cao nhất của tổng bộ, anh ta chỉ cần hơi cúi đầu xuống một chút, cả thành phố phồn hoa nhộn nhịp đều thu vào trong tầm mắt.

Từ góc độ của anh ta nhìn xuống có thể thấy dòng xe cộ lướt vội trên đường, công nhân viên lục tục ra vào các tòa nhà đều chỉ như con kiến, chỉ cần đè tay nghiền một cái liền chết không có chỗ chôn.

Thật là tự tại!

Đây là tâm tình của anh ta vào giờ phút này!

Trong cảm nhận của anh ta, Mộ Nhã Triết khiến người ta có cảm giác anh là một người lạnh lùng, cao đến mức người khác không thể với tới.

Anh ta muốn chính là cái cảm giác đó!

Anh ta muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí này, để những người bình thường vẫn luôn coi thường anh ta được mở rộng tầm mắt.

Con vợ lẽ thì thế nào chứ!

Cuối cùng còn không phải là thay thế con của người vợ cả ngồi lên vị trí này hay sao?

Mộ Yến Thừa thò tay vào túi quần, trong mắt lộ ra ánh nhìn nóng bỏng, cảm giác như trong ngực đang có một luồng khí không ngừng dội lên, cuối cùng bật ra thành tiếng cười sảng khoái, đắc ý.

Đây chính là cảm giác của người đứng trên cao, nắm quyền thế lẫn địa vị trong tay, không người nào có thể cản chân.

Đứng trên đỉnh cao danh lợi, nhìn thấy người ta khúm núm trước mặt mình, cái cảm giác này thật là khiến người ta chết mê.

Cũng chỉ có người đàn ông thanh cao như Mộ Nhã Triết mới tỏ vẻ thờ ơ đối với sức hấp dẫn của nó.

Nhưng bây giờ Mộ Nhã Triết đã trở thành quá khứ.

Còn anh ta, chính là tương lai.

"Ha ha ha..."

Mộ Yến Thừa đắc ý cười lớn, chỉ là cái điệu cười này lọt vào mắt người khác sẽ đem lại cảm giác anh ta vừa hung dữ vừa đáng sợ.

Sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa.

Anh ta cảnh giác xoay người lại, nhìn thấy Mẫn Vũ đi vào.

Anh ta nhận ra người này.

Đây là trợ lý của Mộ Nhã Triết, cũng có thể coi là người thân cận của anh.

Mẫn Vũ nhìn thấy Mộ Yến Thừa thì cũng sửng sốt một lúc, sau đó hoài nghi, nói: "Mộ Yến Thừa, tại sao anh lại ở đây?"

Không đợi Mộ Yến Thừa trả lời, anh ta lập tức tỏ thái độ đối địch: "Đây là văn phòng tổng giám đốc, nếu như không có sự cho phép của tổng giám đốc thì anh không thể bước vào đây."

Mẫn Vũ giống như một trung thần đang ra sức bảo vệ chủ của mình, thái độ cực kỳ kiên quyết.

"Tôi không thể bước vào đây sao?"

Mộ Yến Thừa giống như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, thình lình cười lớn lên: "Tại sao tôi lại không thể vào?"

Giống như đang cố tình khiêu khích, anh ta ngạo mạn ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tổng giám đốc, ngửa người ra sau, hếch cằm lên ra vẻ.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mộ Yến Thừa bỗng nhiên hắng giọng một cái, sửa sang lại vạt áo, lưng dựa vào ghế, ra vẻ hết sức sảng khoái, trên mặt lộ ra sự kiêu ngạo."Anh hai à anh hai, thế mà anh cũng có ngày hôm nay! Cái cảm giác bị mất đi vị trí đứng đầu Mộ thị hẳn là rất khổ sở nhỉ? Ha ha!"Giờ phút này, anh ta giống như một hoàng tử bừng bừng dã tâm, lén lút tiến vào đại điện, ngồi lên ghế rồng, cái cảm giác mình đứng trên mọi người này gần như đã ở ngay trước mắt!Chỉ là anh ta không có cái thần thái cao ngạo trời sinh của Mộ Nhã Triết mà lại cố tỏ ra vẻ, cầm một chồng tài liệu ném xuống đất, thoải mái dựa vào ghế, làm như đang nổi giận: "Các người định dùng mấy thứ này để qua mắt tôi sao? Cút đi!"Vừa dứt lời, anh ta hưng phấn cười lớn lên: "Ha ha ha!"Thật là sảng khoái!Mộ Yến Thừa đột nhiên đứng dậy, đi đến chiếc cửa sổ sát đất được lau chùi sạch bong, chăm chú ngắm nhìn quang cảnh toàn thành phố.Đứng giữa tầng cao nhất của tổng bộ, anh ta chỉ cần hơi cúi đầu xuống một chút, cả thành phố phồn hoa nhộn nhịp đều thu vào trong tầm mắt.Từ góc độ của anh ta nhìn xuống có thể thấy dòng xe cộ lướt vội trên đường, công nhân viên lục tục ra vào các tòa nhà đều chỉ như con kiến, chỉ cần đè tay nghiền một cái liền chết không có chỗ chôn.Thật là tự tại!Đây là tâm tình của anh ta vào giờ phút này!Trong cảm nhận của anh ta, Mộ Nhã Triết khiến người ta có cảm giác anh là một người lạnh lùng, cao đến mức người khác không thể với tới.Anh ta muốn chính là cái cảm giác đó!Anh ta muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí này, để những người bình thường vẫn luôn coi thường anh ta được mở rộng tầm mắt.Con vợ lẽ thì thế nào chứ!Cuối cùng còn không phải là thay thế con của người vợ cả ngồi lên vị trí này hay sao?Mộ Yến Thừa thò tay vào túi quần, trong mắt lộ ra ánh nhìn nóng bỏng, cảm giác như trong ngực đang có một luồng khí không ngừng dội lên, cuối cùng bật ra thành tiếng cười sảng khoái, đắc ý.Đây chính là cảm giác của người đứng trên cao, nắm quyền thế lẫn địa vị trong tay, không người nào có thể cản chân.Đứng trên đỉnh cao danh lợi, nhìn thấy người ta khúm núm trước mặt mình, cái cảm giác này thật là khiến người ta chết mê.Cũng chỉ có người đàn ông thanh cao như Mộ Nhã Triết mới tỏ vẻ thờ ơ đối với sức hấp dẫn của nó.Nhưng bây giờ Mộ Nhã Triết đã trở thành quá khứ.Còn anh ta, chính là tương lai."Ha ha ha..."Mộ Yến Thừa đắc ý cười lớn, chỉ là cái điệu cười này lọt vào mắt người khác sẽ đem lại cảm giác anh ta vừa hung dữ vừa đáng sợ.Sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa.Anh ta cảnh giác xoay người lại, nhìn thấy Mẫn Vũ đi vào.Anh ta nhận ra người này.Đây là trợ lý của Mộ Nhã Triết, cũng có thể coi là người thân cận của anh.Mẫn Vũ nhìn thấy Mộ Yến Thừa thì cũng sửng sốt một lúc, sau đó hoài nghi, nói: "Mộ Yến Thừa, tại sao anh lại ở đây?"Không đợi Mộ Yến Thừa trả lời, anh ta lập tức tỏ thái độ đối địch: "Đây là văn phòng tổng giám đốc, nếu như không có sự cho phép của tổng giám đốc thì anh không thể bước vào đây."Mẫn Vũ giống như một trung thần đang ra sức bảo vệ chủ của mình, thái độ cực kỳ kiên quyết."Tôi không thể bước vào đây sao?"Mộ Yến Thừa giống như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, thình lình cười lớn lên: "Tại sao tôi lại không thể vào?"Giống như đang cố tình khiêu khích, anh ta ngạo mạn ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tổng giám đốc, ngửa người ra sau, hếch cằm lên ra vẻ.

Chương 2130: Cậu Không Có Tư Cách Ngồi Chỗ Này