Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…

Chương 11 12

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới. Thay đổi quá nhanh. Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải. “Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời. Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong. Anh phủi tay. “Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia. Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh. Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch. “Chỉ dựa vào một mình anh?” “Ngông cuồng” “Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?” Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió. Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm. “Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn. Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt. “Mấy người rất may mắn…” Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù… Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm. Âm! Ầm! Âm! Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai. Bộc phát! Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn. Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ. Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ? Hoàn toàn chính là nghiền ép. Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai? Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có. Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người. Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích. Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”

Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới.

 

Thay đổi quá nhanh.

 

Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải.

 

“Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời.

 

Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong.

 

Anh phủi tay.

 

“Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia.

 

Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh.

 

Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch.

 

“Chỉ dựa vào một mình anh?”

 

“Ngông cuồng”

 

“Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?”

 

Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió.

 

Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm.

 

“Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn.

 

Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt.

 

“Mấy người rất may mắn…”

 

Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù…

 

Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm.

 

Âm!

 

Ầm!

 

Âm!

 

Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai.

 

Bộc phát!

 

Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn.

 

Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ.

 

Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ?

 

Hoàn toàn chính là nghiền ép.

 

Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai?

 

Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

 

Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người.

 

Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích.

 

Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới. Thay đổi quá nhanh. Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải. “Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời. Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong. Anh phủi tay. “Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia. Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh. Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch. “Chỉ dựa vào một mình anh?” “Ngông cuồng” “Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?” Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió. Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm. “Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn. Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt. “Mấy người rất may mắn…” Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù… Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm. Âm! Ầm! Âm! Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai. Bộc phát! Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn. Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ. Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ? Hoàn toàn chính là nghiền ép. Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai? Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có. Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người. Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích. Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”

Chương 11 12