Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…

Chưogn 11 13

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Đôi mắt nhìn nhau từ khoảng không. Trong không khí ẩn chứa sát khí đang chìm nổi. Giang Ninh cầm quyền phổ trong tay, quơ quơ khiêu khích, càng khiến cho ánh mắt dưới tấm mặt nạ kia càng tỏ ra âm u. Anh ta nhìn Giang Ninh, nhìn quyền phổ trên tay Giang Ninh, càng khiếp sợ Giang Ninh vậy mà có thể khống chế chiêu thức trên quyền phổ trong khoảng thời gian ngắn. Lúc này mới bao lâu? Mấy ngày? Không thể nào! Ngay cả chiêu thức thứ hai Giang Ninh vừa mới thi triển ra, mạnh mế vô song. Thứ để anh ta kiêng kị nhất chính là Giang Ninh dùng thời gian quá ngắn. Người bình thường mấy năm, thậm chí mười mấy năm cũng không thể khống chế chiêu thức trên trang quyền phổ, Giang Ninh chỉ dùng mấy ngày. Giờ phút này anh ta có thể xác định trăm phần trăm Giang Ninh đã hoàn toàn nắm trong tay trang truyền thừa kia của nhà họ Giang. Chỉ có như vậy, việc lý giải của Giang Ninh với quyền phổ mới sâu như vậy. Giờ phút này trên người hai người đều sục sôi ý chí chiến đấu, sát khí càng ngút trời. Giang Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là nhìn nhau trong khoảng không hồi lâu bèn quay người rời khỏi, vốn không muốn ra tay với mình. Sát khí tan theo khói mây, thậm chí không để lại một chút dấu vết. Đám người anh Cẩu như gặp đại địch. Bọn họ sớm đã chuẩn bị hôm nay phải chém giết một trận, thậm chí đã chuẩn bị hy sinh xong. Dù sao bọn họ biết Giang Ninh lấy quyền phổ ra làm mồi nhử, dẫn dụ chủ thượng mắc câu. Thật không ngờ chủ thượng vẫn không ra tay. “Đại ca, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì?” Anh Cẩu có hơi không rõ: “Chẳng lẽ một trang quyền phổ không đủ?” “Anh ta không nắm chắc” Giang Ninh nói: “Dù tôi sống hay chết cũng là năm mươi phần trăm, anh ta cũng sẽ không ra tay, trừ khi một kích giết tôi trong một giây.” “W sao?” Anh Cẩu càng u mê. Muốn giết Giang Ninh trong một giây, trên đời này chỉ sợ không tồn tại người như vậy. “Bởi vì anh không thua nổi” Trước đó Giang Ninh không xác định, nhưng bây giờ Giang Ninh có thể khẳng định trăm phần trăm, mục đích của chủ thượng không chỉ lấy được quyền phổ cực đạo, càng muốn lấy được bí mật trên quyền phổ cực đạo. Anh ta chưa hẳn là nhất định phải đạt được quyền pháp trên quyền phổ cực đạo mà là có lẽ trên quyền phổ có bản đồ nên nhất định phải lấy được. Cho nên dù mình cướp được quyền phổ, hơn nữa trong thời gian ngắn nắm được quyền pháp thức thứ hai này, chủ thượng vẫn ẩn nhãn không ra tay. Thật sự đúng là có thể chịu đựng được. “Đi thôi, về nhà.” Giang Ninh nhấc túi trái cây lên, xoay người rời khỏi. Việc bây giờ phải làm chính là càng đạt được nhiều quyền phổ hơn chủ thượng, ép anh ta tới tìm mình.

Đôi mắt nhìn nhau từ khoảng không.

 

Trong không khí ẩn chứa sát khí đang chìm nổi.

 

Giang Ninh cầm quyền phổ trong tay, quơ quơ khiêu khích, càng khiến cho ánh mắt dưới tấm mặt nạ kia càng tỏ ra âm u.

 

Anh ta nhìn Giang Ninh, nhìn quyền phổ trên tay Giang Ninh, càng khiếp sợ Giang Ninh vậy mà có thể khống chế chiêu thức trên quyền phổ trong khoảng thời gian ngắn.

 

Lúc này mới bao lâu?

 

Mấy ngày?

 

Không thể nào!

 

Ngay cả chiêu thức thứ hai Giang Ninh vừa mới thi triển ra, mạnh mế vô song.

 

Thứ để anh ta kiêng kị nhất chính là Giang Ninh dùng thời gian quá ngắn.

 

Người bình thường mấy năm, thậm chí mười mấy năm cũng không thể khống chế chiêu thức trên trang quyền phổ, Giang Ninh chỉ dùng mấy ngày.

 

Giờ phút này anh ta có thể xác định trăm phần trăm Giang Ninh đã hoàn toàn nắm trong tay trang truyền thừa kia của nhà họ Giang.

 

Chỉ có như vậy, việc lý giải của Giang Ninh với quyền phổ mới sâu như vậy.

 

Giờ phút này trên người hai người đều sục sôi ý chí chiến đấu, sát khí càng ngút trời.

 

Giang Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là nhìn nhau trong khoảng không hồi lâu bèn quay người rời khỏi, vốn không muốn ra tay với mình.

 

Sát khí tan theo khói mây, thậm chí không để lại một chút dấu vết.

 

Đám người anh Cẩu như gặp đại địch.

 

Bọn họ sớm đã chuẩn bị hôm nay phải chém giết một trận, thậm chí đã chuẩn bị hy sinh xong.

 

Dù sao bọn họ biết Giang Ninh lấy quyền phổ ra làm mồi nhử, dẫn dụ chủ thượng mắc câu.

 

Thật không ngờ chủ thượng vẫn không ra tay.

 

“Đại ca, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì?”

 

Anh Cẩu có hơi không rõ: “Chẳng lẽ một trang quyền phổ không đủ?”

 

“Anh ta không nắm chắc” Giang Ninh nói: “Dù tôi sống hay chết cũng là năm mươi phần trăm, anh ta cũng sẽ không ra tay, trừ khi một kích giết tôi trong một giây.”

 

“W sao?”

 

Anh Cẩu càng u mê.

 

Muốn giết Giang Ninh trong một giây, trên đời này chỉ sợ không tồn tại người như vậy.

 

“Bởi vì anh không thua nổi” Trước đó Giang Ninh không xác định, nhưng bây giờ Giang Ninh có thể khẳng định trăm phần trăm, mục đích của chủ thượng không chỉ lấy được quyền phổ cực đạo, càng muốn lấy được bí mật trên quyền phổ cực đạo.

 

Anh ta chưa hẳn là nhất định phải đạt được quyền pháp trên quyền phổ cực đạo mà là có lẽ trên quyền phổ có bản đồ nên nhất định phải lấy được.

 

Cho nên dù mình cướp được quyền phổ, hơn nữa trong thời gian ngắn nắm được quyền pháp thức thứ hai này, chủ thượng vẫn ẩn nhãn không ra tay.

 

Thật sự đúng là có thể chịu đựng được.

 

“Đi thôi, về nhà.”

 

Giang Ninh nhấc túi trái cây lên, xoay người rời khỏi.

 

Việc bây giờ phải làm chính là càng đạt được nhiều quyền phổ hơn chủ thượng, ép anh ta tới tìm mình.

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Đôi mắt nhìn nhau từ khoảng không. Trong không khí ẩn chứa sát khí đang chìm nổi. Giang Ninh cầm quyền phổ trong tay, quơ quơ khiêu khích, càng khiến cho ánh mắt dưới tấm mặt nạ kia càng tỏ ra âm u. Anh ta nhìn Giang Ninh, nhìn quyền phổ trên tay Giang Ninh, càng khiếp sợ Giang Ninh vậy mà có thể khống chế chiêu thức trên quyền phổ trong khoảng thời gian ngắn. Lúc này mới bao lâu? Mấy ngày? Không thể nào! Ngay cả chiêu thức thứ hai Giang Ninh vừa mới thi triển ra, mạnh mế vô song. Thứ để anh ta kiêng kị nhất chính là Giang Ninh dùng thời gian quá ngắn. Người bình thường mấy năm, thậm chí mười mấy năm cũng không thể khống chế chiêu thức trên trang quyền phổ, Giang Ninh chỉ dùng mấy ngày. Giờ phút này anh ta có thể xác định trăm phần trăm Giang Ninh đã hoàn toàn nắm trong tay trang truyền thừa kia của nhà họ Giang. Chỉ có như vậy, việc lý giải của Giang Ninh với quyền phổ mới sâu như vậy. Giờ phút này trên người hai người đều sục sôi ý chí chiến đấu, sát khí càng ngút trời. Giang Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là nhìn nhau trong khoảng không hồi lâu bèn quay người rời khỏi, vốn không muốn ra tay với mình. Sát khí tan theo khói mây, thậm chí không để lại một chút dấu vết. Đám người anh Cẩu như gặp đại địch. Bọn họ sớm đã chuẩn bị hôm nay phải chém giết một trận, thậm chí đã chuẩn bị hy sinh xong. Dù sao bọn họ biết Giang Ninh lấy quyền phổ ra làm mồi nhử, dẫn dụ chủ thượng mắc câu. Thật không ngờ chủ thượng vẫn không ra tay. “Đại ca, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì?” Anh Cẩu có hơi không rõ: “Chẳng lẽ một trang quyền phổ không đủ?” “Anh ta không nắm chắc” Giang Ninh nói: “Dù tôi sống hay chết cũng là năm mươi phần trăm, anh ta cũng sẽ không ra tay, trừ khi một kích giết tôi trong một giây.” “W sao?” Anh Cẩu càng u mê. Muốn giết Giang Ninh trong một giây, trên đời này chỉ sợ không tồn tại người như vậy. “Bởi vì anh không thua nổi” Trước đó Giang Ninh không xác định, nhưng bây giờ Giang Ninh có thể khẳng định trăm phần trăm, mục đích của chủ thượng không chỉ lấy được quyền phổ cực đạo, càng muốn lấy được bí mật trên quyền phổ cực đạo. Anh ta chưa hẳn là nhất định phải đạt được quyền pháp trên quyền phổ cực đạo mà là có lẽ trên quyền phổ có bản đồ nên nhất định phải lấy được. Cho nên dù mình cướp được quyền phổ, hơn nữa trong thời gian ngắn nắm được quyền pháp thức thứ hai này, chủ thượng vẫn ẩn nhãn không ra tay. Thật sự đúng là có thể chịu đựng được. “Đi thôi, về nhà.” Giang Ninh nhấc túi trái cây lên, xoay người rời khỏi. Việc bây giờ phải làm chính là càng đạt được nhiều quyền phổ hơn chủ thượng, ép anh ta tới tìm mình.

Chưogn 11 13