Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…
Chương 1114
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Một người như vậy vì quyền phổ có thể ẩn nhẫn mười mấy năm, tuyệt đối không đơn giản. “Xem ra vẫn phải đi phương Bắc một chuyến.” Giang Ninh thầm nghĩ. Trong giới giang hồ, Đàm Hưng không biết nhiều về vụ này, hiểu biết sâu chỉ sợ vẫn là hai ông già nhà họ Giang kia. Nếu có thể thông qua bọn họ tìm được sư phụ mình, có lẽ có thể biết được càng nhiều. Giang Ninh vừa rời khỏi không bao lâu, bóng hình kia lại xuất hiện. Chủ thượng đi đến trước mặt mấy tên thuộc hạ kia. “Chủ thượng… Quyền phổ trên người anh ta…” “Bọn bây đúng là vô tích sự.” Chủ thượng vung tay lên, một làn khói khí vẩy xuống, bọn họ lập tức hét lên thảm thiết, còn chưa nói được câu nào đã tắt thở, cả gương mặt cũng bị ăn mòn. Nhìn mấy cái xác này, đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia của chủ thượng không hề có chút rung động. Giống như chết mấy tên thuộc hạ, anh ta vốn cũng không quan tâm Thứ anh ta quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có một thứ. “Giang Ninh.” Chủ thượng thản nhiên nói: “Khi anh và tôi cùng trải qua một chuyện tương tự thì sẽ chọn lựa thế nào” Anh ta nhìn phương hướng Giang Ninh rời khỏi, ánh mắt càng thêm âm u, giống hệt như tinh hà. Lúc đó. Đông Hải. Giang Ninh trở về! Ngoài sân bay, Lâm Vũ Chân tự mình đến đón. Đây là đãi ngộ Giang Ninh mới có. Nhìn một tay Giang Ninh xách theo một cái túi, Lâm Vũ Chân không nhịn được có hơi bưồn cười. “Anh hoá trang thành như vậy, nhìn cũng không giống như người có tiền” “Anh không thể quá giống người có tiền” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không người khác khẳng định sẽ nói em coi trọng tiền của anh, mà không phải coi trọng tài hoa của anh” Lâm Vũ Chân phốc một tiếng bật cười, trợn mắt nhìn Giang Ninh. “Chảnh choẹ” Ô tô lao nhanh chạy về biệt thự nhà họ Lâm. Cảm giác về nhà thật tốt. Vẫn chưa vào trong nhà đã ngửi được mùi thơm. Giang Ninh biết khẳng định là Tô Mai đã sớm chuẩn bị đồ ăn mình thích ăn, chờ mình về nhà. Anh hưởng thụ nhất chính là không khí như vậy trong nhà. “Giang Ninh.” Tô Mai cởi tạp đề xuống, bước nhanh tới cửa, thấy Giang Ninh, con mắt kia lập tức cong lên, không hề nhìn thấy con rể đến mà là như thế con trai ruột về nhà. “Nhớ mẹ muốn chết…” Giang Ninh đưa tay, dịu dàng ôm Tô Mai: “Mẹ, con cũng nhớ đồ ăn mẹ làm nữa” “Ba hoai” Tô May quay đầu nhìn: “Thứ xách trên tay con là gì đấy?” “Trái cây.” Giang Ninh khẽ hất mặt lên, giống như đứa trẻ chờ được khen: “Đặc sản của Đại Tây Bắc bây đó, con nghĩ Đông Hải hiếm thấy bèn tự mình đi vào vườn trái cây hái một ít mang về cho mẹ và ba nếm thử” Con mắt Tô Mai lập tức ửng đỏ.
Một người như vậy vì quyền phổ có thể ẩn nhẫn mười mấy năm, tuyệt đối không đơn giản.
“Xem ra vẫn phải đi phương Bắc một chuyến.”
Giang Ninh thầm nghĩ.
Trong giới giang hồ, Đàm Hưng không biết nhiều về vụ này, hiểu biết sâu chỉ sợ vẫn là hai ông già nhà họ Giang kia.
Nếu có thể thông qua bọn họ tìm được sư phụ mình, có lẽ có thể biết được càng nhiều.
Giang Ninh vừa rời khỏi không bao lâu, bóng hình kia lại xuất hiện.
Chủ thượng đi đến trước mặt mấy tên thuộc hạ kia.
“Chủ thượng… Quyền phổ trên người anh ta…”
“Bọn bây đúng là vô tích sự.”
Chủ thượng vung tay lên, một làn khói khí vẩy xuống, bọn họ lập tức hét lên thảm thiết, còn chưa nói được câu nào đã tắt thở, cả gương mặt cũng bị ăn mòn.
Nhìn mấy cái xác này, đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia của chủ thượng không hề có chút rung động.
Giống như chết mấy tên thuộc hạ, anh ta vốn cũng không quan tâm Thứ anh ta quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có một thứ.
“Giang Ninh.”
Chủ thượng thản nhiên nói: “Khi anh và tôi cùng trải qua một chuyện tương tự thì sẽ chọn lựa thế nào” Anh ta nhìn phương hướng Giang Ninh rời khỏi, ánh mắt càng thêm âm u, giống hệt như tinh hà.
Lúc đó.
Đông Hải.
Giang Ninh trở về!
Ngoài sân bay, Lâm Vũ Chân tự mình đến đón.
Đây là đãi ngộ Giang Ninh mới có.
Nhìn một tay Giang Ninh xách theo một cái túi, Lâm Vũ Chân không nhịn được có hơi bưồn cười.
“Anh hoá trang thành như vậy, nhìn cũng không giống như người có tiền”
“Anh không thể quá giống người có tiền” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không người khác khẳng định sẽ nói em coi trọng tiền của anh, mà không phải coi trọng tài hoa của anh” Lâm Vũ Chân phốc một tiếng bật cười, trợn mắt nhìn Giang Ninh.
“Chảnh choẹ” Ô tô lao nhanh chạy về biệt thự nhà họ Lâm.
Cảm giác về nhà thật tốt.
Vẫn chưa vào trong nhà đã ngửi được mùi thơm.
Giang Ninh biết khẳng định là Tô Mai đã sớm chuẩn bị đồ ăn mình thích ăn, chờ mình về nhà.
Anh hưởng thụ nhất chính là không khí như vậy trong nhà.
“Giang Ninh.”
Tô Mai cởi tạp đề xuống, bước nhanh tới cửa, thấy Giang Ninh, con mắt kia lập tức cong lên, không hề nhìn thấy con rể đến mà là như thế con trai ruột về nhà.
“Nhớ mẹ muốn chết…”
Giang Ninh đưa tay, dịu dàng ôm Tô Mai: “Mẹ, con cũng nhớ đồ ăn mẹ làm nữa”
“Ba hoai” Tô May quay đầu nhìn: “Thứ xách trên tay con là gì đấy?”
“Trái cây.”
Giang Ninh khẽ hất mặt lên, giống như đứa trẻ chờ được khen: “Đặc sản của Đại Tây Bắc bây đó, con nghĩ Đông Hải hiếm thấy bèn tự mình đi vào vườn trái cây hái một ít mang về cho mẹ và ba nếm thử” Con mắt Tô Mai lập tức ửng đỏ.
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Một người như vậy vì quyền phổ có thể ẩn nhẫn mười mấy năm, tuyệt đối không đơn giản. “Xem ra vẫn phải đi phương Bắc một chuyến.” Giang Ninh thầm nghĩ. Trong giới giang hồ, Đàm Hưng không biết nhiều về vụ này, hiểu biết sâu chỉ sợ vẫn là hai ông già nhà họ Giang kia. Nếu có thể thông qua bọn họ tìm được sư phụ mình, có lẽ có thể biết được càng nhiều. Giang Ninh vừa rời khỏi không bao lâu, bóng hình kia lại xuất hiện. Chủ thượng đi đến trước mặt mấy tên thuộc hạ kia. “Chủ thượng… Quyền phổ trên người anh ta…” “Bọn bây đúng là vô tích sự.” Chủ thượng vung tay lên, một làn khói khí vẩy xuống, bọn họ lập tức hét lên thảm thiết, còn chưa nói được câu nào đã tắt thở, cả gương mặt cũng bị ăn mòn. Nhìn mấy cái xác này, đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia của chủ thượng không hề có chút rung động. Giống như chết mấy tên thuộc hạ, anh ta vốn cũng không quan tâm Thứ anh ta quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có một thứ. “Giang Ninh.” Chủ thượng thản nhiên nói: “Khi anh và tôi cùng trải qua một chuyện tương tự thì sẽ chọn lựa thế nào” Anh ta nhìn phương hướng Giang Ninh rời khỏi, ánh mắt càng thêm âm u, giống hệt như tinh hà. Lúc đó. Đông Hải. Giang Ninh trở về! Ngoài sân bay, Lâm Vũ Chân tự mình đến đón. Đây là đãi ngộ Giang Ninh mới có. Nhìn một tay Giang Ninh xách theo một cái túi, Lâm Vũ Chân không nhịn được có hơi bưồn cười. “Anh hoá trang thành như vậy, nhìn cũng không giống như người có tiền” “Anh không thể quá giống người có tiền” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không người khác khẳng định sẽ nói em coi trọng tiền của anh, mà không phải coi trọng tài hoa của anh” Lâm Vũ Chân phốc một tiếng bật cười, trợn mắt nhìn Giang Ninh. “Chảnh choẹ” Ô tô lao nhanh chạy về biệt thự nhà họ Lâm. Cảm giác về nhà thật tốt. Vẫn chưa vào trong nhà đã ngửi được mùi thơm. Giang Ninh biết khẳng định là Tô Mai đã sớm chuẩn bị đồ ăn mình thích ăn, chờ mình về nhà. Anh hưởng thụ nhất chính là không khí như vậy trong nhà. “Giang Ninh.” Tô Mai cởi tạp đề xuống, bước nhanh tới cửa, thấy Giang Ninh, con mắt kia lập tức cong lên, không hề nhìn thấy con rể đến mà là như thế con trai ruột về nhà. “Nhớ mẹ muốn chết…” Giang Ninh đưa tay, dịu dàng ôm Tô Mai: “Mẹ, con cũng nhớ đồ ăn mẹ làm nữa” “Ba hoai” Tô May quay đầu nhìn: “Thứ xách trên tay con là gì đấy?” “Trái cây.” Giang Ninh khẽ hất mặt lên, giống như đứa trẻ chờ được khen: “Đặc sản của Đại Tây Bắc bây đó, con nghĩ Đông Hải hiếm thấy bèn tự mình đi vào vườn trái cây hái một ít mang về cho mẹ và ba nếm thử” Con mắt Tô Mai lập tức ửng đỏ.