Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2306: Chuyện Đời Người, Dựa Vào Hành Động

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Đau đầu quá...Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu đau quá.Mộ Yến Thừa nằm ở trên giường, không nhúc nhích, tỉnh nhưng cũng không mở mắt.Ý thức hỗn loạn, như hít phải ma túy vậy, mặc dù thần trí tỉnh táo nhưng cả người như bị khống chế, động đậy ngón tay thôi cũng vất vả.Xảy ra chuyện gì?Anh ta nhớ mang máng ngày hôm qua uống rất nhiều rượu.Lẽ nào là vì uống rượu say?Sẽ không như thế chứ?Anh ta trước đây dù có say cũng sẽ không đau đầu như vậy.Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?Mộ Yến Thừa cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc trống rỗng, nhớ mang máng tối hôm qua gặp được Tống Ân Nhã rồi uống với cô ta hai chén rượu rồi sau đó mất ý thức.Lúc đầu óc mông lung, anh ta thấy Mạnh Tinh Tuyết diễm lệ trong chiếc váy đỏ, không ngừng giãy dụa dưới thân anh ta.“Anh Yến Thừa... không muốn... không muốn.”Âm thanh ấm ức ấy cứ vang vọng bên tai anh ta.Nhưng mà hồi ức ấy quá rõ ràng hay sao mà anh ta lại nghe được cả tiếng khóc thút thít.Không...Đây không phải ảo giác!Mộ Yến Thừa choàng tỉnh, trợn mắt lên, bỗng cảm thấy vô cùng minh mẫn, thế nên âm thanh nức nở kế bên, anh ta nghe được rất rõ ràng!Anh ta vừa mới mở mắt đã phát hiện bản thân đang trong một căn phòng xa lạ, giường lớn xa hoa, rèm cửa che lấp.“Ô ô ô...”Tiếng khóc thút thít cáng ngày càng rõ ràng.Mộ Yến Thừa đột nhiên nâng nửa thân trên lên, theo tiếng khóc mà quay đầu, nhưng không ngờ đã dọa sợ người bên cạnh.Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang cuộn mình ở đầu giường, thấy anh ta tỉnh lại thì kinh hãi, sợ sệt ôm lấy thân thể: “Đừng tới đây, van cầu anh... Anh Yến Thừa... đừng tới đây...”Tiếng khóc run rẩy, khiến cho Mộ Yến Thừa nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra người phụ nữ trước mặt.Tống Ân Nhã!?Hoàn toàn làm anh ta choáng váng rồi.Người phụ nữ trước mặt này, áo quần rách rưới, đầu tóc rối tung, khuôn mặt trang điểm cũng bị nước mắt làm cho loang lổ, từ âm thanh run rẩy kia cũng đủ để nhận ra đó là ai.Âm thanh của Tống Ân Nhã rất đặc biệt, nhất là khi khóc, nghe một lần sẽ không bao giờ quên.Tại sao lại là cô ta?Mộ Yến Thừa sững sờ vài giây, thấy cô ta sợ đến run cả người, cũng không biết như thế nào mà lại nhích gần đến chỗ cô ta.“Ân Nhã...”“A...!”Tống Ân Nhã sợ hãi đến mức lùi về phía sau, lùi đến tận trong góc, nước mắt giàn giụa, khóc càng to.“Anh Yến Thừa, xin anh... đừng tới đây... xin anh.... ô ô ô!”Mộ Yến Thừa sửng sốt.Đã xảy ra chuyện gì vậy?Cô ta sao lại khóc?Còn có, sao cô ta lại chật vật như thế này, xuất hiện trên giường của anh ta nữa.Sau khi mất đi ý thức vào ngày hôm qua, anh ta dường như đã có quan hệ với một người phụ nữ nhưng luôn gọi Mạnh Tinh Tuyết.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Làm sao vừa tỉnh lại thì cô ta liền khóc.Mộ Yến Thừa nhức đầu day day trán: “ Ân Nhã, đừng khóc.. Anh có làm tổn thương em không, hả?”

Đau đầu quá...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu đau quá.

Mộ Yến Thừa nằm ở trên giường, không nhúc nhích, tỉnh nhưng cũng không mở mắt.

Ý thức hỗn loạn, như hít phải ma túy vậy, mặc dù thần trí tỉnh táo nhưng cả người như bị khống chế, động đậy ngón tay thôi cũng vất vả.

Xảy ra chuyện gì?

Anh ta nhớ mang máng ngày hôm qua uống rất nhiều rượu.

Lẽ nào là vì uống rượu say?

Sẽ không như thế chứ?

Anh ta trước đây dù có say cũng sẽ không đau đầu như vậy.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Mộ Yến Thừa cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc trống rỗng, nhớ mang máng tối hôm qua gặp được Tống Ân Nhã rồi uống với cô ta hai chén rượu rồi sau đó mất ý thức.

Lúc đầu óc mông lung, anh ta thấy Mạnh Tinh Tuyết diễm lệ trong chiếc váy đỏ, không ngừng giãy dụa dưới thân anh ta.

“Anh Yến Thừa... không muốn... không muốn.”

Âm thanh ấm ức ấy cứ vang vọng bên tai anh ta.

Nhưng mà hồi ức ấy quá rõ ràng hay sao mà anh ta lại nghe được cả tiếng khóc thút thít.

Không...Đây không phải ảo giác!

Mộ Yến Thừa choàng tỉnh, trợn mắt lên, bỗng cảm thấy vô cùng minh mẫn, thế nên âm thanh nức nở kế bên, anh ta nghe được rất rõ ràng!

Anh ta vừa mới mở mắt đã phát hiện bản thân đang trong một căn phòng xa lạ, giường lớn xa hoa, rèm cửa che lấp.

“Ô ô ô...”

Tiếng khóc thút thít cáng ngày càng rõ ràng.

Mộ Yến Thừa đột nhiên nâng nửa thân trên lên, theo tiếng khóc mà quay đầu, nhưng không ngờ đã dọa sợ người bên cạnh.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang cuộn mình ở đầu giường, thấy anh ta tỉnh lại thì kinh hãi, sợ sệt ôm lấy thân thể: “Đừng tới đây, van cầu anh... Anh Yến Thừa... đừng tới đây...”

Tiếng khóc run rẩy, khiến cho Mộ Yến Thừa nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra người phụ nữ trước mặt.

Tống Ân Nhã!?

Hoàn toàn làm anh ta choáng váng rồi.

Người phụ nữ trước mặt này, áo quần rách rưới, đầu tóc rối tung, khuôn mặt trang điểm cũng bị nước mắt làm cho loang lổ, từ âm thanh run rẩy kia cũng đủ để nhận ra đó là ai.

Âm thanh của Tống Ân Nhã rất đặc biệt, nhất là khi khóc, nghe một lần sẽ không bao giờ quên.

Tại sao lại là cô ta?

Mộ Yến Thừa sững sờ vài giây, thấy cô ta sợ đến run cả người, cũng không biết như thế nào mà lại nhích gần đến chỗ cô ta.

“Ân Nhã...”

“A...!”

Tống Ân Nhã sợ hãi đến mức lùi về phía sau, lùi đến tận trong góc, nước mắt giàn giụa, khóc càng to.

“Anh Yến Thừa, xin anh... đừng tới đây... xin anh.... ô ô ô!”

Mộ Yến Thừa sửng sốt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô ta sao lại khóc?

Còn có, sao cô ta lại chật vật như thế này, xuất hiện trên giường của anh ta nữa.

Sau khi mất đi ý thức vào ngày hôm qua, anh ta dường như đã có quan hệ với một người phụ nữ nhưng luôn gọi Mạnh Tinh Tuyết.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Làm sao vừa tỉnh lại thì cô ta liền khóc.

Mộ Yến Thừa nhức đầu day day trán: “ Ân Nhã, đừng khóc.. Anh có làm tổn thương em không, hả?”

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Đau đầu quá...Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu đau quá.Mộ Yến Thừa nằm ở trên giường, không nhúc nhích, tỉnh nhưng cũng không mở mắt.Ý thức hỗn loạn, như hít phải ma túy vậy, mặc dù thần trí tỉnh táo nhưng cả người như bị khống chế, động đậy ngón tay thôi cũng vất vả.Xảy ra chuyện gì?Anh ta nhớ mang máng ngày hôm qua uống rất nhiều rượu.Lẽ nào là vì uống rượu say?Sẽ không như thế chứ?Anh ta trước đây dù có say cũng sẽ không đau đầu như vậy.Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?Mộ Yến Thừa cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc trống rỗng, nhớ mang máng tối hôm qua gặp được Tống Ân Nhã rồi uống với cô ta hai chén rượu rồi sau đó mất ý thức.Lúc đầu óc mông lung, anh ta thấy Mạnh Tinh Tuyết diễm lệ trong chiếc váy đỏ, không ngừng giãy dụa dưới thân anh ta.“Anh Yến Thừa... không muốn... không muốn.”Âm thanh ấm ức ấy cứ vang vọng bên tai anh ta.Nhưng mà hồi ức ấy quá rõ ràng hay sao mà anh ta lại nghe được cả tiếng khóc thút thít.Không...Đây không phải ảo giác!Mộ Yến Thừa choàng tỉnh, trợn mắt lên, bỗng cảm thấy vô cùng minh mẫn, thế nên âm thanh nức nở kế bên, anh ta nghe được rất rõ ràng!Anh ta vừa mới mở mắt đã phát hiện bản thân đang trong một căn phòng xa lạ, giường lớn xa hoa, rèm cửa che lấp.“Ô ô ô...”Tiếng khóc thút thít cáng ngày càng rõ ràng.Mộ Yến Thừa đột nhiên nâng nửa thân trên lên, theo tiếng khóc mà quay đầu, nhưng không ngờ đã dọa sợ người bên cạnh.Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang cuộn mình ở đầu giường, thấy anh ta tỉnh lại thì kinh hãi, sợ sệt ôm lấy thân thể: “Đừng tới đây, van cầu anh... Anh Yến Thừa... đừng tới đây...”Tiếng khóc run rẩy, khiến cho Mộ Yến Thừa nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra người phụ nữ trước mặt.Tống Ân Nhã!?Hoàn toàn làm anh ta choáng váng rồi.Người phụ nữ trước mặt này, áo quần rách rưới, đầu tóc rối tung, khuôn mặt trang điểm cũng bị nước mắt làm cho loang lổ, từ âm thanh run rẩy kia cũng đủ để nhận ra đó là ai.Âm thanh của Tống Ân Nhã rất đặc biệt, nhất là khi khóc, nghe một lần sẽ không bao giờ quên.Tại sao lại là cô ta?Mộ Yến Thừa sững sờ vài giây, thấy cô ta sợ đến run cả người, cũng không biết như thế nào mà lại nhích gần đến chỗ cô ta.“Ân Nhã...”“A...!”Tống Ân Nhã sợ hãi đến mức lùi về phía sau, lùi đến tận trong góc, nước mắt giàn giụa, khóc càng to.“Anh Yến Thừa, xin anh... đừng tới đây... xin anh.... ô ô ô!”Mộ Yến Thừa sửng sốt.Đã xảy ra chuyện gì vậy?Cô ta sao lại khóc?Còn có, sao cô ta lại chật vật như thế này, xuất hiện trên giường của anh ta nữa.Sau khi mất đi ý thức vào ngày hôm qua, anh ta dường như đã có quan hệ với một người phụ nữ nhưng luôn gọi Mạnh Tinh Tuyết.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Làm sao vừa tỉnh lại thì cô ta liền khóc.Mộ Yến Thừa nhức đầu day day trán: “ Ân Nhã, đừng khóc.. Anh có làm tổn thương em không, hả?”

Chương 2306: Chuyện Đời Người, Dựa Vào Hành Động