Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2307: Sao Lại Đối Xử Với Em Như Vậy

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Tên lừa đảo, anh là tên lừa gạt!” Tống Ân Nhã nghe xong, càng khóc lớn hơn.Mộ Yến Thừa mơ mơ hồ hồ, cô ta càng khóc, anh ta càng hồ đồ.Nhưng mà, khi anh ta cúi đầu, thấy được mảnh hỗn độn trên giường, dưới chăn còn có một vệt máu đỏ tươi.Anh ta run rẩy.Mộ Yến Thừa nghĩ đến khả năng khiến anh ta run người, đột nhiên mở to mắt, nhìn cô ta, chỉ chỉ vết máu trên giường: “Chuyện này... có phải em?”Tống Ân Nhã chỉ biết khóc, không trả lời anh ta.Vẻ mặt đau khổ như vậy đã là câu trả lời rồi!...Mẹ kiếp!Anh ta không còn thanh niên mười mấy tuổi nữa tất sẽ biết vệt máu kia có ý gì.Anh ta cũng không hề chơi đùa, một khi đã xác định thì mới làm đến bước cuối!Nhìn trên người chỉ còn một cái áo sơ mi cùng đôi tất, thân dưới trống không, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì.Chỉ là...Anh ta càng muốn nhớ chuyện hôm qua thì càng đau đầu.Tống Ân Nhã nước mắt giàn giụa, càng nhìn Mộ Yến Thừa lại càng khóc to.“Em đừng khóc, đừng khóc!”Mộ Yến Thừa ngày càng đau đầu, không ngừng động viên: “Đừng khóc! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”“Anh Yến Thừa... Sao anh có thể như vậy chứ?”Tống Ân Nhã khóc lóc oan ức, nói một câu cũng khó.Mộ Yến Thừa nghe xong, vô cùng choáng váng.“Anh...”“Em... Em nên làm gì?” Tống Ân Nhã che mặt, lúng túng: “Em... Đây là lần đầu!”“Oanh...”Mộ Yến Thừa lập tức sửng số, tay chân có chút luống cuống.“Em... Ân Nhã... em đừng khóc có được hay không? Là anh vô liêm sỉ, tối qua anh uống say, cái gì cũng không biết... Là anh sai, anh sai!”Anh ta khổ sở giải thích, Tống Ân Nhã đau khổ nhìn anh ta: “Vô ý ư?”“Ừ... Có lẽ là do uống say mới làm chuyện có lỗi với em. Tất cả là tại anh!” Mộ Yến Thừa giải thích.“Ân Nhã làm gì sai sao? Sao anh Yến Thừa có thể đối xử với em như vậy...”Tống Ân Nhã càng nói càng nức nở.Mộ Yến Thừa vội vàng nói: “Ân Nhã, tạm thời đừng khóc! Ít nhất em cũng phải nói cho anh biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì!"

“Tên lừa đảo, anh là tên lừa gạt!” Tống Ân Nhã nghe xong, càng khóc lớn hơn.

Mộ Yến Thừa mơ mơ hồ hồ, cô ta càng khóc, anh ta càng hồ đồ.

Nhưng mà, khi anh ta cúi đầu, thấy được mảnh hỗn độn trên giường, dưới chăn còn có một vệt máu đỏ tươi.

Anh ta run rẩy.

Mộ Yến Thừa nghĩ đến khả năng khiến anh ta run người, đột nhiên mở to mắt, nhìn cô ta, chỉ chỉ vết máu trên giường: “Chuyện này... có phải em?”

Tống Ân Nhã chỉ biết khóc, không trả lời anh ta.

Vẻ mặt đau khổ như vậy đã là câu trả lời rồi!

...

Mẹ kiếp!

Anh ta không còn thanh niên mười mấy tuổi nữa tất sẽ biết vệt máu kia có ý gì.

Anh ta cũng không hề chơi đùa, một khi đã xác định thì mới làm đến bước cuối!

Nhìn trên người chỉ còn một cái áo sơ mi cùng đôi tất, thân dưới trống không, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì.

Chỉ là...

Anh ta càng muốn nhớ chuyện hôm qua thì càng đau đầu.

Tống Ân Nhã nước mắt giàn giụa, càng nhìn Mộ Yến Thừa lại càng khóc to.

“Em đừng khóc, đừng khóc!”

Mộ Yến Thừa ngày càng đau đầu, không ngừng động viên: “Đừng khóc! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh Yến Thừa... Sao anh có thể như vậy chứ?”

Tống Ân Nhã khóc lóc oan ức, nói một câu cũng khó.

Mộ Yến Thừa nghe xong, vô cùng choáng váng.

“Anh...”

“Em... Em nên làm gì?” Tống Ân Nhã che mặt, lúng túng: “Em... Đây là lần đầu!”

“Oanh...”

Mộ Yến Thừa lập tức sửng số, tay chân có chút luống cuống.

“Em... Ân Nhã... em đừng khóc có được hay không? Là anh vô liêm sỉ, tối qua anh uống say, cái gì cũng không biết... Là anh sai, anh sai!”

Anh ta khổ sở giải thích, Tống Ân Nhã đau khổ nhìn anh ta: “Vô ý ư?”

“Ừ... Có lẽ là do uống say mới làm chuyện có lỗi với em. Tất cả là tại anh!” Mộ Yến Thừa giải thích.

“Ân Nhã làm gì sai sao? Sao anh Yến Thừa có thể đối xử với em như vậy...”

Tống Ân Nhã càng nói càng nức nở.

Mộ Yến Thừa vội vàng nói: “Ân Nhã, tạm thời đừng khóc! Ít nhất em cũng phải nói cho anh biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì!"

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Tên lừa đảo, anh là tên lừa gạt!” Tống Ân Nhã nghe xong, càng khóc lớn hơn.Mộ Yến Thừa mơ mơ hồ hồ, cô ta càng khóc, anh ta càng hồ đồ.Nhưng mà, khi anh ta cúi đầu, thấy được mảnh hỗn độn trên giường, dưới chăn còn có một vệt máu đỏ tươi.Anh ta run rẩy.Mộ Yến Thừa nghĩ đến khả năng khiến anh ta run người, đột nhiên mở to mắt, nhìn cô ta, chỉ chỉ vết máu trên giường: “Chuyện này... có phải em?”Tống Ân Nhã chỉ biết khóc, không trả lời anh ta.Vẻ mặt đau khổ như vậy đã là câu trả lời rồi!...Mẹ kiếp!Anh ta không còn thanh niên mười mấy tuổi nữa tất sẽ biết vệt máu kia có ý gì.Anh ta cũng không hề chơi đùa, một khi đã xác định thì mới làm đến bước cuối!Nhìn trên người chỉ còn một cái áo sơ mi cùng đôi tất, thân dưới trống không, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì.Chỉ là...Anh ta càng muốn nhớ chuyện hôm qua thì càng đau đầu.Tống Ân Nhã nước mắt giàn giụa, càng nhìn Mộ Yến Thừa lại càng khóc to.“Em đừng khóc, đừng khóc!”Mộ Yến Thừa ngày càng đau đầu, không ngừng động viên: “Đừng khóc! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”“Anh Yến Thừa... Sao anh có thể như vậy chứ?”Tống Ân Nhã khóc lóc oan ức, nói một câu cũng khó.Mộ Yến Thừa nghe xong, vô cùng choáng váng.“Anh...”“Em... Em nên làm gì?” Tống Ân Nhã che mặt, lúng túng: “Em... Đây là lần đầu!”“Oanh...”Mộ Yến Thừa lập tức sửng số, tay chân có chút luống cuống.“Em... Ân Nhã... em đừng khóc có được hay không? Là anh vô liêm sỉ, tối qua anh uống say, cái gì cũng không biết... Là anh sai, anh sai!”Anh ta khổ sở giải thích, Tống Ân Nhã đau khổ nhìn anh ta: “Vô ý ư?”“Ừ... Có lẽ là do uống say mới làm chuyện có lỗi với em. Tất cả là tại anh!” Mộ Yến Thừa giải thích.“Ân Nhã làm gì sai sao? Sao anh Yến Thừa có thể đối xử với em như vậy...”Tống Ân Nhã càng nói càng nức nở.Mộ Yến Thừa vội vàng nói: “Ân Nhã, tạm thời đừng khóc! Ít nhất em cũng phải nói cho anh biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì!"

Chương 2307: Sao Lại Đối Xử Với Em Như Vậy