Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 523

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Buổi chiều Tô Hi có gọi điện thoại cho Đường Tư Vũ, dặn cô sau khi cậu nhóc kia tan học thì đưa về nhà Ôn Lệ Thâm chơi với cô. Do nhiều lí do, hai người đã không gặp nhau được một thời gian. Trước kia, cuộc sống của họ đơn giản mà tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể dính vào nhau. Mà bây giờ, cuộc sống của hai người đều bị xáo trộn bởi một người đàn ông, hơn nữa, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả gặp nhau cũng không có thời gian. “Mẹ nuôi!” Một giọng nói non nớt truyền đến, Tô Hi đang ngồi trên ghé sô pha lập tức đứng dậy, vui mừng chạy ra đón. “Ôi con nuôi của mẹ, mau lại đây với mẹ nuôi nào.” Cậu nhóc Đường Dĩ Hi ngay lập tức lao vào lòng cô, Tô Hi ôm cậu bé lên, kinh ngạc: “Ôi, Tiểu Hi của mẹ lại nặng hơn rồi!” Đường Tư Vũ mỉm cười bước theo sau: “Giáo viên nói thằng bé ở trường học rất tốt, lượng cơm ăn cũng nhiều.” Là một người mẹ, cô còn có yêu cầu gì khác đối với một đứa trẻ bốn tuổi? Chỉ cần thằng bé ăn no mặc ấm, khỏe mạnh là tốt rồi! “Mẹ nuôi, sao mẹ lại bị thương! Có phải có người bắt nạt mẹ hay không?” “Vậy nêu ai đó bắt nạt mẹ thì sao?” Tô Hi trêu chọc cậu bé. “Vậy con sẽ trừng trị hắn giúp mẹ.” Tô Hi lập tức vui vẻ: “Vậy lỡ như con đánh không lại người ta thì sao?” “Vậy thì gọi cha nuôi đến.” Cậu nhóc lập tức nghĩ đến, sau lưng cậu còn có hai ông lớn chống lưng. Đường Tư Vũ và Tô Hi đều bị chọc cười, Đường Tư Vũ khoanh tay, mờ ám nhìn Tô Hi: “Xem ra sắp có chuyện tốt rồi!” Trước đây Tô Hi sẽ phản bác lại câu này, nhưng lần này cô chỉ mím môi cười, như thể đã đồng ý. “Mẹ nuôi, mẹ và cha nuôi vẫn chưa sinh em bé sao? Khi nào thì mẹ sinh em bé!” Cậu bé thôi thúc. Tô Hi cười, ôm cậu: “Thế con muốn mẹ sinh em bé khi nào?” “Con hi vọng đêm nay mẹ sinh.” Cu cậu ngốc nghéch nói. Khuôn mặt Tô Hi đỏ lên, cười cười giải thích: “Đêm nay không thể sinh được, phải mang thai mười tháng mới sinh!” “Vậy thì một năm saul” Đường Tư Vũ hùa theo con trai. Tô Hi dở khóc dở cười nhìn hai mẹ con, bảo cậu bé đi sang phòng bên cạnh chơi đồ chơi cô chuẩn bị cho cậu, tiếp theo là thời gian hai chị em ngồi nói chuyện phiếm. Cậu nhóc đi rồi, Tô Hi kể về những ngày tháng bị quản ở nhà. Còn Đường Tư Vũ cũng cho rằng bố cô có để lại chứng cứ đề cô đoạt lại cổ phần cho mẹ. Tô Hi nghe thấy liền phấn khích không thôi: “Thật sao? Tốt rồi, nói như vậy thì Khưu Lâm không thể cướp được rồi.” “Bây giờ tớ đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Đường thị, sắp tới tớ sẽ đến Đường thị làm quản lý.” “Tư Vũ, cậu đã xem xét kĩ càng chưa? Cậu không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này!” “Không có kinh nghiệm có thể học, hơn nữa Liệt Hàn sẽ cử trợ lí của anh ấy đến giúp tớ. Có việc gì cũng có thể bàn bạc với anh ấy.” “Cũng đúng, có Hình Liệt Hàn, một thiên tài kinh doanh ở bên, cậu nhất định sẽ giành lại được Đường thị.” Tô Hi cổ vũ cho cô. Trong mắt Đường Tư Vũ thoáng lên một tia kiên định, ngoài việc giành lại công ty, còn phải tiếp cận Khâu Lâm, buộc bà ta phải nói ra sự thật đã hại chết cha cô, để người phụ nữ này phải nhận quả báo. “Bây giờ Tiểu Hi đã có nhiều người bên cạnh chăm sóc, cậu có thể yên tâm làm việc của mình.” “Ừ! Đây là điều may mắn nhát đối với tớ.” Đường Tư Vũ mím môi cười, cuối tuần này cô sẽ đến làm việc ở Đường thị, điều cô lo lắng nhất là con trai của mình. Hình Chính Đình và vợ ông nghe nói cô muốn đi làm, họ trấn an cô rằng cứ giao đứa trẻ cho họ là được. Chiều nay, hai chị em ngồi chuyện trò và mong chờ những ngày sắp tới. Tô Hi cũng giảm bớt tính nóng nảy, từ bỏ một số công việc, quyết định yêu đương thật ngọt ngào với Ôn Lệ Thâm, sau đó tiền tới hôn nhân, kết hôn và sinh con, làm vợ, làm mẹ. Đường Tư Vũ cũng phải đi theo con đường của mình, giành lại công ty của cha, tìm ra sự thật về cái chết của cha cô. Khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ kết hôn với Hình Liệt Hàn, cùng anh chung sống và nuôi dạy con cái.

Buổi chiều Tô Hi có gọi điện thoại cho Đường Tư Vũ, dặn cô sau khi cậu nhóc kia tan học thì đưa về nhà Ôn Lệ Thâm chơi với cô.

 

Do nhiều lí do, hai người đã không gặp nhau được một thời gian. Trước kia, cuộc sống của họ đơn giản mà tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể dính vào nhau. Mà bây giờ, cuộc sống của hai người đều bị xáo trộn bởi một người đàn ông, hơn nữa, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả gặp nhau cũng không có thời gian.

 

“Mẹ nuôi!”

 

Một giọng nói non nớt truyền đến, Tô Hi đang ngồi trên ghé sô pha lập tức đứng dậy, vui mừng chạy ra đón.

 

“Ôi con nuôi của mẹ, mau lại đây với mẹ nuôi nào.”

 

Cậu nhóc Đường Dĩ Hi ngay lập tức lao vào lòng cô, Tô Hi ôm cậu bé lên, kinh ngạc: “Ôi, Tiểu Hi của mẹ lại nặng hơn rồi!”

 

Đường Tư Vũ mỉm cười bước theo sau: “Giáo viên nói thằng bé ở trường học rất tốt, lượng cơm ăn cũng nhiều.” Là một người mẹ, cô còn có yêu cầu gì khác đối với một đứa trẻ bốn tuổi? Chỉ cần thằng bé ăn no mặc ấm, khỏe mạnh là tốt rồi!

 

“Mẹ nuôi, sao mẹ lại bị thương! Có phải có người bắt nạt mẹ hay không?”

 

“Vậy nêu ai đó bắt nạt mẹ thì sao?” Tô Hi trêu chọc cậu bé.

 

“Vậy con sẽ trừng trị hắn giúp mẹ.”

 

Tô Hi lập tức vui vẻ: “Vậy lỡ như con đánh không lại người ta thì sao?”

 

“Vậy thì gọi cha nuôi đến.” Cậu nhóc lập tức nghĩ đến, sau lưng cậu còn có hai ông lớn chống lưng.

 

Đường Tư Vũ và Tô Hi đều bị chọc cười, Đường Tư Vũ khoanh tay, mờ ám nhìn Tô Hi: “Xem ra sắp có chuyện tốt rồi!”

 

Trước đây Tô Hi sẽ phản bác lại câu này, nhưng lần này cô chỉ mím môi cười, như thể đã đồng ý.

 

“Mẹ nuôi, mẹ và cha nuôi vẫn chưa sinh em bé sao? Khi nào thì mẹ sinh em bé!”

 

Cậu bé thôi thúc.

 

Tô Hi cười, ôm cậu: “Thế con muốn mẹ sinh em bé khi nào?”

 

“Con hi vọng đêm nay mẹ sinh.” Cu cậu ngốc nghéch nói.

 

Khuôn mặt Tô Hi đỏ lên, cười cười giải thích: “Đêm nay không thể sinh được, phải mang thai mười tháng mới sinh!”

 

“Vậy thì một năm saul” Đường Tư Vũ hùa theo con trai.

 

Tô Hi dở khóc dở cười nhìn hai mẹ con, bảo cậu bé đi sang phòng bên cạnh chơi đồ chơi cô chuẩn bị cho cậu, tiếp theo là thời gian hai chị em ngồi nói chuyện phiếm.

 

Cậu nhóc đi rồi, Tô Hi kể về những ngày tháng bị quản ở nhà. Còn Đường Tư Vũ cũng cho rằng bố cô có để lại chứng cứ đề cô đoạt lại cổ phần cho mẹ.

 

Tô Hi nghe thấy liền phấn khích không thôi: “Thật sao? Tốt rồi, nói như vậy thì Khưu Lâm không thể cướp được rồi.”

 

“Bây giờ tớ đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Đường thị, sắp tới tớ sẽ đến Đường thị làm quản lý.”

 

“Tư Vũ, cậu đã xem xét kĩ càng chưa?

 

Cậu không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này!”

 

“Không có kinh nghiệm có thể học, hơn nữa Liệt Hàn sẽ cử trợ lí của anh ấy đến giúp tớ. Có việc gì cũng có thể bàn bạc với anh ấy.”

 

“Cũng đúng, có Hình Liệt Hàn, một thiên tài kinh doanh ở bên, cậu nhất định sẽ giành lại được Đường thị.” Tô Hi cổ vũ cho cô.

 

Trong mắt Đường Tư Vũ thoáng lên một tia kiên định, ngoài việc giành lại công ty, còn phải tiếp cận Khâu Lâm, buộc bà ta phải nói ra sự thật đã hại chết cha cô, để người phụ nữ này phải nhận quả báo.

 

“Bây giờ Tiểu Hi đã có nhiều người bên cạnh chăm sóc, cậu có thể yên tâm làm việc của mình.”

 

“Ừ! Đây là điều may mắn nhát đối với tớ.”

 

Đường Tư Vũ mím môi cười, cuối tuần này cô sẽ đến làm việc ở Đường thị, điều cô lo lắng nhất là con trai của mình. Hình Chính Đình và vợ ông nghe nói cô muốn đi làm, họ trấn an cô rằng cứ giao đứa trẻ cho họ là được.

 

Chiều nay, hai chị em ngồi chuyện trò và mong chờ những ngày sắp tới.

 

Tô Hi cũng giảm bớt tính nóng nảy, từ bỏ một số công việc, quyết định yêu đương thật ngọt ngào với Ôn Lệ Thâm, sau đó tiền tới hôn nhân, kết hôn và sinh con, làm vợ, làm mẹ.

 

Đường Tư Vũ cũng phải đi theo con đường của mình, giành lại công ty của cha, tìm ra sự thật về cái chết của cha cô.

 

Khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ kết hôn với Hình Liệt Hàn, cùng anh chung sống và nuôi dạy con cái.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Buổi chiều Tô Hi có gọi điện thoại cho Đường Tư Vũ, dặn cô sau khi cậu nhóc kia tan học thì đưa về nhà Ôn Lệ Thâm chơi với cô. Do nhiều lí do, hai người đã không gặp nhau được một thời gian. Trước kia, cuộc sống của họ đơn giản mà tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể dính vào nhau. Mà bây giờ, cuộc sống của hai người đều bị xáo trộn bởi một người đàn ông, hơn nữa, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả gặp nhau cũng không có thời gian. “Mẹ nuôi!” Một giọng nói non nớt truyền đến, Tô Hi đang ngồi trên ghé sô pha lập tức đứng dậy, vui mừng chạy ra đón. “Ôi con nuôi của mẹ, mau lại đây với mẹ nuôi nào.” Cậu nhóc Đường Dĩ Hi ngay lập tức lao vào lòng cô, Tô Hi ôm cậu bé lên, kinh ngạc: “Ôi, Tiểu Hi của mẹ lại nặng hơn rồi!” Đường Tư Vũ mỉm cười bước theo sau: “Giáo viên nói thằng bé ở trường học rất tốt, lượng cơm ăn cũng nhiều.” Là một người mẹ, cô còn có yêu cầu gì khác đối với một đứa trẻ bốn tuổi? Chỉ cần thằng bé ăn no mặc ấm, khỏe mạnh là tốt rồi! “Mẹ nuôi, sao mẹ lại bị thương! Có phải có người bắt nạt mẹ hay không?” “Vậy nêu ai đó bắt nạt mẹ thì sao?” Tô Hi trêu chọc cậu bé. “Vậy con sẽ trừng trị hắn giúp mẹ.” Tô Hi lập tức vui vẻ: “Vậy lỡ như con đánh không lại người ta thì sao?” “Vậy thì gọi cha nuôi đến.” Cậu nhóc lập tức nghĩ đến, sau lưng cậu còn có hai ông lớn chống lưng. Đường Tư Vũ và Tô Hi đều bị chọc cười, Đường Tư Vũ khoanh tay, mờ ám nhìn Tô Hi: “Xem ra sắp có chuyện tốt rồi!” Trước đây Tô Hi sẽ phản bác lại câu này, nhưng lần này cô chỉ mím môi cười, như thể đã đồng ý. “Mẹ nuôi, mẹ và cha nuôi vẫn chưa sinh em bé sao? Khi nào thì mẹ sinh em bé!” Cậu bé thôi thúc. Tô Hi cười, ôm cậu: “Thế con muốn mẹ sinh em bé khi nào?” “Con hi vọng đêm nay mẹ sinh.” Cu cậu ngốc nghéch nói. Khuôn mặt Tô Hi đỏ lên, cười cười giải thích: “Đêm nay không thể sinh được, phải mang thai mười tháng mới sinh!” “Vậy thì một năm saul” Đường Tư Vũ hùa theo con trai. Tô Hi dở khóc dở cười nhìn hai mẹ con, bảo cậu bé đi sang phòng bên cạnh chơi đồ chơi cô chuẩn bị cho cậu, tiếp theo là thời gian hai chị em ngồi nói chuyện phiếm. Cậu nhóc đi rồi, Tô Hi kể về những ngày tháng bị quản ở nhà. Còn Đường Tư Vũ cũng cho rằng bố cô có để lại chứng cứ đề cô đoạt lại cổ phần cho mẹ. Tô Hi nghe thấy liền phấn khích không thôi: “Thật sao? Tốt rồi, nói như vậy thì Khưu Lâm không thể cướp được rồi.” “Bây giờ tớ đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Đường thị, sắp tới tớ sẽ đến Đường thị làm quản lý.” “Tư Vũ, cậu đã xem xét kĩ càng chưa? Cậu không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này!” “Không có kinh nghiệm có thể học, hơn nữa Liệt Hàn sẽ cử trợ lí của anh ấy đến giúp tớ. Có việc gì cũng có thể bàn bạc với anh ấy.” “Cũng đúng, có Hình Liệt Hàn, một thiên tài kinh doanh ở bên, cậu nhất định sẽ giành lại được Đường thị.” Tô Hi cổ vũ cho cô. Trong mắt Đường Tư Vũ thoáng lên một tia kiên định, ngoài việc giành lại công ty, còn phải tiếp cận Khâu Lâm, buộc bà ta phải nói ra sự thật đã hại chết cha cô, để người phụ nữ này phải nhận quả báo. “Bây giờ Tiểu Hi đã có nhiều người bên cạnh chăm sóc, cậu có thể yên tâm làm việc của mình.” “Ừ! Đây là điều may mắn nhát đối với tớ.” Đường Tư Vũ mím môi cười, cuối tuần này cô sẽ đến làm việc ở Đường thị, điều cô lo lắng nhất là con trai của mình. Hình Chính Đình và vợ ông nghe nói cô muốn đi làm, họ trấn an cô rằng cứ giao đứa trẻ cho họ là được. Chiều nay, hai chị em ngồi chuyện trò và mong chờ những ngày sắp tới. Tô Hi cũng giảm bớt tính nóng nảy, từ bỏ một số công việc, quyết định yêu đương thật ngọt ngào với Ôn Lệ Thâm, sau đó tiền tới hôn nhân, kết hôn và sinh con, làm vợ, làm mẹ. Đường Tư Vũ cũng phải đi theo con đường của mình, giành lại công ty của cha, tìm ra sự thật về cái chết của cha cô. Khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ kết hôn với Hình Liệt Hàn, cùng anh chung sống và nuôi dạy con cái.

Chương 523