Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 524
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Buổi tối, Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm từ bên ngoài đi vào cùng với nhau. Hóa ra hai người đã hẹn tối nay về đây, hơn nữa còn mua nguyên liệu nấu ăn, tối nay mọi người có thể cùng nhau ăn uống chuyện trò. Đêm đến, do Tô Hi bị thương nên nghỉ sớm, Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh, ngủ cùng cô cả đêm. Sau khi Đường Tư Vũ đi về, cô gửi cậu bé đến nhà họ Hình, rồi quay về chuẩn bị tài liệu cho công việc vào thứ Hai. Bây giờ cô đã sẵn sàng để chiến đấu. Mười một giờ đêm, Đường Tư Vũ cất tài liệu vào túi, phía sau cô llaf Hình Liệt Hàn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, tay cầm một ly sữa bước vào. “Em làm xong chưa?” Anh đặt ly sữa xuống, chống tay xuống dịu dàng nhìn cô. Đường Tư Vũ gật đầu, khi cô ngắng đầu lên, đập vào mặt là khuôn ngực mạnh mẽ, toát ra những đường nét quyến rũ đầy cám dỗ, tràn đầy sức mạnh. Đường Tư Vũ nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, người đàn ông này buổi tối ăn mặc như vậy là có ý gì! Bây giờ con trai không ở nhà, đến quần áo anh cũng không mặc tử tế. Hình Liệt Hàn nhìn thấy cô đang ngại ngùng, anh đứng dậy khoanh tay nói: “Anh sẽ đợi em ngủ cùng.” Nói xong anh đi ra ngoài trước. “Anh ngủ trước đi.” Đường Tư Vũ từ phía sau nói. “Không, anh sẽ đợi em.” Anh cố chấp. Đường Tư Vũ cầm ly sữa mà anh đưa, khóe miệng nở nụ cười, anh nhanh chóng đưa sữa ấm cho cô, trái tim đầy ắp ngọt ngào. Đường Tư Vũ ôm mặt, đột nhiên cảm thấy dường như mình đối xử với người đàn ông này quá lạnh nhạt, thật ra trong tim cô đã coi anh như chồng tương lai, trừ anh ra, cô sẽ không lấy ai khác. Vì vậy, cô có nên mở lòng một chút? Mỗi lần nửa đêm cô thức giấc lại nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, giống như cô đã khiến anh uất ức. Hơn nữa, nhiều đêm, ham muốn của anh mạnh đến mức cô không ngủ được, nhưng vì tôn trọng cô nên anh đã kìm nén, nếu cứ tiếp tục lỡ anh bị bệnh thì làm sao? Sau khi Đường Tư Vũ nghiêm túc suy nghĩ, cô uống sữa rồi lên lầu. Giờ đây, Hình Liệt Hàn với cô không chia giường nữa, cô ngủ ở đâu, anh ngủ ở đấy. Đường Tư Vũ trở về phòng, Hình Liệt Hàn vẫn đợi cô ở phòng ngủ chính. Cô vẫn luôn tiếp tục thói quen mặc đồ ngủ bảo thủ trước mặt anh. Nhưng tối nay, cô lại làm anh ngạc nhiên. Đường Tư Vũ lấy từ trong góc tủ ra một bộ đồ ngủ hai dây màu đen. Ban đầu cô kiên quyết không mặc, nhưng bây giờ cô cảm thấy mặc vào cũng không tồi. Hình Liệt Hàn đang ngồi đọc sách trên giường, đèn tường tối đi, đèn đầu giường bên cạnh bật sáng, một vàng sáng bao quanh làm dịu đi nét anh tuấn như tạc. Dưới mí mắt, bóng hàng mi dày hình rẻ quạt rơi xuống. Đôi môi mỏng mím nhẹ, chiếc cắm hoàn mĩ cùng xương quai xanh gợi cảm, chiếc áo nửa kín nửa hở khiến toàn thân anh toát lên hơi thở nam tính. Hiện tại Hình Liệt Hàn đang nghiên cứu nhiều phương pháp bảo vệ sức khỏe, trước đây anh hay tắm nước lạnh, sau đó cảm thấy cơ thể đau nhức nên bắt đầu đọc một ít sách, tuy rằng có chút tác dụng nhưng anh phải tìm việc gì đó để phân tâm. Nếu không, cứ đến buổi tối trong đầu anh sẽ chỉ có suy nghĩ về chuyện kia. Đêm nay anh cũng nghĩ như vậy, nhưng khả năng kiềm chế của anh đã được luyện đến mức hoàn hảo. Anh đợi một ngày, người phụ nữ của anh bằng lòng, anh sẽ bù lại hết cả. Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Hình Liệt Hàn đóng sách lại chuẩn bị cùng Đường Tư Vũ đi ngủ. Cánh cửa mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước vào trong ánh đèn vàng mờ ảo trên hành lang. Hình Liệt Hàn ngắn người, tưởng rắng mình bị lóa mắt. Đôi mắt dài và hẹp nheo lại, chớp chớp máy lần mới chắc chắn mình không nhìn nhằm. Tối nay người phụ nữ này mặc áo ngủ hai dây bằng tơ tằm anh mua. Anh nuốt nước bọt, vừa đọc sách để bình tính một chút giò đã bị người phụ nữ trước mặt hủy hoại. “Em… Đây là?” Giọng anh khàn khàn, giống như có lửa đốt. Đường Tư Vũ cắn cắn môi, xoắn xuýt hỏi anh: “Trong em có đẹp không?” Hình Liệt Hàn cười rộ lên: “Đẹp! Có phải anh làm sai điều gì không? Chọc giận em hả?” “Sao lại hỏi như vậy?” Đường Tư Vũ khó hiểu hỏi lại.
Buổi tối, Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm từ bên ngoài đi vào cùng với nhau. Hóa ra hai người đã hẹn tối nay về đây, hơn nữa còn mua nguyên liệu nấu ăn, tối nay mọi người có thể cùng nhau ăn uống chuyện trò.
Đêm đến, do Tô Hi bị thương nên nghỉ sớm, Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh, ngủ cùng cô cả đêm.
Sau khi Đường Tư Vũ đi về, cô gửi cậu bé đến nhà họ Hình, rồi quay về chuẩn bị tài liệu cho công việc vào thứ Hai. Bây giờ cô đã sẵn sàng để chiến đấu.
Mười một giờ đêm, Đường Tư Vũ cất tài liệu vào túi, phía sau cô llaf Hình Liệt Hàn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, tay cầm một ly sữa bước vào.
“Em làm xong chưa?” Anh đặt ly sữa xuống, chống tay xuống dịu dàng nhìn cô.
Đường Tư Vũ gật đầu, khi cô ngắng đầu lên, đập vào mặt là khuôn ngực mạnh mẽ, toát ra những đường nét quyến rũ đầy cám dỗ, tràn đầy sức mạnh.
Đường Tư Vũ nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, người đàn ông này buổi tối ăn mặc như vậy là có ý gì!
Bây giờ con trai không ở nhà, đến quần áo anh cũng không mặc tử tế.
Hình Liệt Hàn nhìn thấy cô đang ngại ngùng, anh đứng dậy khoanh tay nói: “Anh sẽ đợi em ngủ cùng.”
Nói xong anh đi ra ngoài trước.
“Anh ngủ trước đi.” Đường Tư Vũ từ phía sau nói.
“Không, anh sẽ đợi em.” Anh cố chấp.
Đường Tư Vũ cầm ly sữa mà anh đưa, khóe miệng nở nụ cười, anh nhanh chóng đưa sữa ấm cho cô, trái tim đầy ắp ngọt ngào.
Đường Tư Vũ ôm mặt, đột nhiên cảm thấy dường như mình đối xử với người đàn ông này quá lạnh nhạt, thật ra trong tim cô đã coi anh như chồng tương lai, trừ anh ra, cô sẽ không lấy ai khác.
Vì vậy, cô có nên mở lòng một chút?
Mỗi lần nửa đêm cô thức giấc lại nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, giống như cô đã khiến anh uất ức.
Hơn nữa, nhiều đêm, ham muốn của anh mạnh đến mức cô không ngủ được, nhưng vì tôn trọng cô nên anh đã kìm nén, nếu cứ tiếp tục lỡ anh bị bệnh thì làm sao?
Sau khi Đường Tư Vũ nghiêm túc suy nghĩ, cô uống sữa rồi lên lầu.
Giờ đây, Hình Liệt Hàn với cô không chia giường nữa, cô ngủ ở đâu, anh ngủ ở đấy.
Đường Tư Vũ trở về phòng, Hình Liệt Hàn vẫn đợi cô ở phòng ngủ chính. Cô vẫn luôn tiếp tục thói quen mặc đồ ngủ bảo thủ trước mặt anh.
Nhưng tối nay, cô lại làm anh ngạc nhiên.
Đường Tư Vũ lấy từ trong góc tủ ra một bộ đồ ngủ hai dây màu đen. Ban đầu cô kiên quyết không mặc, nhưng bây giờ cô cảm thấy mặc vào cũng không tồi.
Hình Liệt Hàn đang ngồi đọc sách trên giường, đèn tường tối đi, đèn đầu giường bên cạnh bật sáng, một vàng sáng bao quanh làm dịu đi nét anh tuấn như tạc.
Dưới mí mắt, bóng hàng mi dày hình rẻ quạt rơi xuống.
Đôi môi mỏng mím nhẹ, chiếc cắm hoàn mĩ cùng xương quai xanh gợi cảm, chiếc áo nửa kín nửa hở khiến toàn thân anh toát lên hơi thở nam tính.
Hiện tại Hình Liệt Hàn đang nghiên cứu nhiều phương pháp bảo vệ sức khỏe, trước đây anh hay tắm nước lạnh, sau đó cảm thấy cơ thể đau nhức nên bắt đầu đọc một ít sách, tuy rằng có chút tác dụng nhưng anh phải tìm việc gì đó để phân tâm.
Nếu không, cứ đến buổi tối trong đầu anh sẽ chỉ có suy nghĩ về chuyện kia.
Đêm nay anh cũng nghĩ như vậy, nhưng khả năng kiềm chế của anh đã được luyện đến mức hoàn hảo. Anh đợi một ngày, người phụ nữ của anh bằng lòng, anh sẽ bù lại hết cả.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Hình Liệt Hàn đóng sách lại chuẩn bị cùng Đường Tư Vũ đi ngủ.
Cánh cửa mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước vào trong ánh đèn vàng mờ ảo trên hành lang.
Hình Liệt Hàn ngắn người, tưởng rắng mình bị lóa mắt. Đôi mắt dài và hẹp nheo lại, chớp chớp máy lần mới chắc chắn mình không nhìn nhằm.
Tối nay người phụ nữ này mặc áo ngủ hai dây bằng tơ tằm anh mua.
Anh nuốt nước bọt, vừa đọc sách để bình tính một chút giò đã bị người phụ nữ trước mặt hủy hoại.
“Em… Đây là?” Giọng anh khàn khàn, giống như có lửa đốt.
Đường Tư Vũ cắn cắn môi, xoắn xuýt hỏi anh: “Trong em có đẹp không?”
Hình Liệt Hàn cười rộ lên: “Đẹp! Có phải anh làm sai điều gì không? Chọc giận em hả?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Đường Tư Vũ khó hiểu hỏi lại.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Buổi tối, Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm từ bên ngoài đi vào cùng với nhau. Hóa ra hai người đã hẹn tối nay về đây, hơn nữa còn mua nguyên liệu nấu ăn, tối nay mọi người có thể cùng nhau ăn uống chuyện trò. Đêm đến, do Tô Hi bị thương nên nghỉ sớm, Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh, ngủ cùng cô cả đêm. Sau khi Đường Tư Vũ đi về, cô gửi cậu bé đến nhà họ Hình, rồi quay về chuẩn bị tài liệu cho công việc vào thứ Hai. Bây giờ cô đã sẵn sàng để chiến đấu. Mười một giờ đêm, Đường Tư Vũ cất tài liệu vào túi, phía sau cô llaf Hình Liệt Hàn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, tay cầm một ly sữa bước vào. “Em làm xong chưa?” Anh đặt ly sữa xuống, chống tay xuống dịu dàng nhìn cô. Đường Tư Vũ gật đầu, khi cô ngắng đầu lên, đập vào mặt là khuôn ngực mạnh mẽ, toát ra những đường nét quyến rũ đầy cám dỗ, tràn đầy sức mạnh. Đường Tư Vũ nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, người đàn ông này buổi tối ăn mặc như vậy là có ý gì! Bây giờ con trai không ở nhà, đến quần áo anh cũng không mặc tử tế. Hình Liệt Hàn nhìn thấy cô đang ngại ngùng, anh đứng dậy khoanh tay nói: “Anh sẽ đợi em ngủ cùng.” Nói xong anh đi ra ngoài trước. “Anh ngủ trước đi.” Đường Tư Vũ từ phía sau nói. “Không, anh sẽ đợi em.” Anh cố chấp. Đường Tư Vũ cầm ly sữa mà anh đưa, khóe miệng nở nụ cười, anh nhanh chóng đưa sữa ấm cho cô, trái tim đầy ắp ngọt ngào. Đường Tư Vũ ôm mặt, đột nhiên cảm thấy dường như mình đối xử với người đàn ông này quá lạnh nhạt, thật ra trong tim cô đã coi anh như chồng tương lai, trừ anh ra, cô sẽ không lấy ai khác. Vì vậy, cô có nên mở lòng một chút? Mỗi lần nửa đêm cô thức giấc lại nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, giống như cô đã khiến anh uất ức. Hơn nữa, nhiều đêm, ham muốn của anh mạnh đến mức cô không ngủ được, nhưng vì tôn trọng cô nên anh đã kìm nén, nếu cứ tiếp tục lỡ anh bị bệnh thì làm sao? Sau khi Đường Tư Vũ nghiêm túc suy nghĩ, cô uống sữa rồi lên lầu. Giờ đây, Hình Liệt Hàn với cô không chia giường nữa, cô ngủ ở đâu, anh ngủ ở đấy. Đường Tư Vũ trở về phòng, Hình Liệt Hàn vẫn đợi cô ở phòng ngủ chính. Cô vẫn luôn tiếp tục thói quen mặc đồ ngủ bảo thủ trước mặt anh. Nhưng tối nay, cô lại làm anh ngạc nhiên. Đường Tư Vũ lấy từ trong góc tủ ra một bộ đồ ngủ hai dây màu đen. Ban đầu cô kiên quyết không mặc, nhưng bây giờ cô cảm thấy mặc vào cũng không tồi. Hình Liệt Hàn đang ngồi đọc sách trên giường, đèn tường tối đi, đèn đầu giường bên cạnh bật sáng, một vàng sáng bao quanh làm dịu đi nét anh tuấn như tạc. Dưới mí mắt, bóng hàng mi dày hình rẻ quạt rơi xuống. Đôi môi mỏng mím nhẹ, chiếc cắm hoàn mĩ cùng xương quai xanh gợi cảm, chiếc áo nửa kín nửa hở khiến toàn thân anh toát lên hơi thở nam tính. Hiện tại Hình Liệt Hàn đang nghiên cứu nhiều phương pháp bảo vệ sức khỏe, trước đây anh hay tắm nước lạnh, sau đó cảm thấy cơ thể đau nhức nên bắt đầu đọc một ít sách, tuy rằng có chút tác dụng nhưng anh phải tìm việc gì đó để phân tâm. Nếu không, cứ đến buổi tối trong đầu anh sẽ chỉ có suy nghĩ về chuyện kia. Đêm nay anh cũng nghĩ như vậy, nhưng khả năng kiềm chế của anh đã được luyện đến mức hoàn hảo. Anh đợi một ngày, người phụ nữ của anh bằng lòng, anh sẽ bù lại hết cả. Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Hình Liệt Hàn đóng sách lại chuẩn bị cùng Đường Tư Vũ đi ngủ. Cánh cửa mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước vào trong ánh đèn vàng mờ ảo trên hành lang. Hình Liệt Hàn ngắn người, tưởng rắng mình bị lóa mắt. Đôi mắt dài và hẹp nheo lại, chớp chớp máy lần mới chắc chắn mình không nhìn nhằm. Tối nay người phụ nữ này mặc áo ngủ hai dây bằng tơ tằm anh mua. Anh nuốt nước bọt, vừa đọc sách để bình tính một chút giò đã bị người phụ nữ trước mặt hủy hoại. “Em… Đây là?” Giọng anh khàn khàn, giống như có lửa đốt. Đường Tư Vũ cắn cắn môi, xoắn xuýt hỏi anh: “Trong em có đẹp không?” Hình Liệt Hàn cười rộ lên: “Đẹp! Có phải anh làm sai điều gì không? Chọc giận em hả?” “Sao lại hỏi như vậy?” Đường Tư Vũ khó hiểu hỏi lại.