Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 888
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Thân phận bây giờ khiến Tô Hi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, sau khi mang thai, cô cũng cần đi giải sầu, lại không thể ngồi xe, Tô Thắm liền cùng cô ra công viên đi dạo. Buỗi sáng, không khí vô cùng trong lành, Tô Hi đội mũ, đeo khẩu trang, trong mùa đông, lối ăn mặc này của cô không dễ để nhận ra. Chừng chín giờ, Ôn Lệ Thâm đến, vợ hiền ở đó, lòng anh cũng ở nơi đó, huống chỉ, bây giờ Tô Hi còn mang thai đứa con của anh, anh chỉ hận không thể một bước không rời cô. Không hiểu vì sao, Tô Hi mới chỉ vừa mang bầu, khẩu vị đã có chút kén chọn, cô về nhà mẹ liền sẽ ăn nhiều, cho cô ăn thêm đò bỗ dưỡng, hai vị ở Ôn gia cũng không có ý kiến gì, Tô Hi cứ vui vẻ là được. Tô Thám chừa lại thế giới hai người ngọt ngào cho họ, cô về phòng nằm một hồi, chỉ một chốc, điện thoại đã reo lên. Cô cầm lên nhìn, chỉ một cái tên cũng khiến khóe miệng cô cong lên, cô đưa tay nhận: “Alo.” “Rời giường chưa em?” Bên kia, giọng trầm ám từ tính của Hiên Viên Thần vang lên. “Ừm, em dậy rồi.” “Tối nay cùng đi ăn đi.” “Tới nhà anh?” “Nhà hàng lần trước.” “Được, chờ anh xong việc lại nói.” *Tô Thắm, sau này bắt kỳ ai tới tìm em, em đều phải nói cho anh nghe, có được không? Anh không muốn em phải gánh mọi áp lực.” Hiên Viên Thần đau lòng dặn dò. Tô Thắm cảm nhận được tình ý sâu sắc của anh, cô đáp một tiếng: “Được.” “Đã nói quan hệ của chúng ta cho mẹ chưa?” Hiên Viên Thần đột nhiên tò mò hỏi. “Chưa, em còn chưa nói.” “Vậy không vội, đợi anh tìm một dịp thích hợp, trực tiếp tới thăm họ!” Hiên Viên Thần cười. “Được, nhưng em không muốn là bây giờ.” Tô Thắm thực sự tối nay lại thấy anh xuất hiện trong nhà mình. “Tại sao?” Hiên Viên Thần nín cười hỏi. “Em sợ ba mẹ không chịu nỗi thân phận của anh.” Tô Thám rất hiểu ba mẹ mình. “Được, nghe em, em nói được là được.” Trong giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ lấy lòng cô. “Em gái em cũng về rồi, em mới biết con bé mang thai, em sắp được làm dì rồi.” Mặt Tô Thắm đầy mong đợi. Hiên Viên Thần cũng vui mừng cho cô: “Thế sao, vậy anh sẽ được làm chú.” Nói xong, anh lại hỏi: “Em có muốn một đứa?” Lòng Tô Thắm siết lại, có chút nghẹn ngùng nói: “Tạm thời không nghĩ đến.” *Nếu em muốn, chúng ta có thể có trước thời hạn.” Hiên Viên Thần cười lên: “Tuổi anh cũng không trẻ, sớm có con mới đúng.” Tô Thắm xấu hỗ không dám lên tiếng, bởi chuyện sinh con này, cô chưa bao giờ nghĩ đến, hơn nữa, mặc dù đã 28 tuổi, nhưng cô cũng chỉ mới biết yêu, còn chưa đột phá đến ranh giới cuối cùng, cho nên chuyện này vẫn còn vô cùng ngại ngùng. “Đang nghĩ gì thế?”
Thân phận bây giờ khiến Tô Hi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, sau khi mang thai, cô cũng cần đi giải sầu, lại không thể ngồi xe, Tô Thắm liền cùng cô ra công viên đi dạo.
Buỗi sáng, không khí vô cùng trong lành, Tô Hi đội mũ, đeo khẩu trang, trong mùa đông, lối ăn mặc này của cô không dễ để nhận ra.
Chừng chín giờ, Ôn Lệ Thâm đến, vợ hiền ở đó, lòng anh cũng ở nơi đó, huống chỉ, bây giờ Tô Hi còn mang thai đứa con của anh, anh chỉ hận không thể một bước không rời cô.
Không hiểu vì sao, Tô Hi mới chỉ vừa mang bầu, khẩu vị đã có chút kén chọn, cô về nhà mẹ liền sẽ ăn nhiều, cho cô ăn thêm đò bỗ dưỡng, hai vị ở Ôn gia cũng không có ý kiến gì, Tô Hi cứ vui vẻ là được. Tô Thám chừa lại thế giới hai người ngọt ngào cho họ, cô về phòng nằm một hồi, chỉ một chốc, điện thoại đã reo lên.
Cô cầm lên nhìn, chỉ một cái tên cũng khiến khóe miệng cô cong lên, cô đưa tay nhận: “Alo.”
“Rời giường chưa em?”
Bên kia, giọng trầm ám từ tính của Hiên Viên Thần vang lên.
“Ừm, em dậy rồi.”
“Tối nay cùng đi ăn đi.”
“Tới nhà anh?”
“Nhà hàng lần trước.”
“Được, chờ anh xong việc lại nói.”
*Tô Thắm, sau này bắt kỳ ai tới tìm em, em đều phải nói cho anh nghe, có được không? Anh không muốn em phải gánh mọi áp lực.”
Hiên Viên Thần đau lòng dặn dò.
Tô Thắm cảm nhận được tình ý sâu sắc của anh, cô đáp một tiếng: “Được.”
“Đã nói quan hệ của chúng ta cho mẹ chưa?”
Hiên Viên Thần đột nhiên tò mò hỏi.
“Chưa, em còn chưa nói.”
“Vậy không vội, đợi anh tìm một dịp thích hợp, trực tiếp tới thăm họ!”
Hiên Viên Thần cười.
“Được, nhưng em không muốn là bây giờ.”
Tô Thắm thực sự tối nay lại thấy anh xuất hiện trong nhà mình.
“Tại sao?”
Hiên Viên Thần nín cười hỏi.
“Em sợ ba mẹ không chịu nỗi thân phận của anh.”
Tô Thám rất hiểu ba mẹ mình.
“Được, nghe em, em nói được là được.”
Trong giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ lấy lòng cô.
“Em gái em cũng về rồi, em mới biết con bé mang thai, em sắp được làm dì rồi.”
Mặt Tô Thắm đầy mong đợi.
Hiên Viên Thần cũng vui mừng cho cô: “Thế sao, vậy anh sẽ được làm chú.”
Nói xong, anh lại hỏi: “Em có muốn một đứa?”
Lòng Tô Thắm siết lại, có chút nghẹn ngùng nói: “Tạm thời không nghĩ đến.”
*Nếu em muốn, chúng ta có thể có trước thời hạn.”
Hiên Viên Thần cười lên: “Tuổi anh cũng không trẻ, sớm có con mới đúng.”
Tô Thắm xấu hỗ không dám lên tiếng, bởi chuyện sinh con này, cô chưa bao giờ nghĩ đến, hơn nữa, mặc dù đã 28 tuổi, nhưng cô cũng chỉ mới biết yêu, còn chưa đột phá đến ranh giới cuối cùng, cho nên chuyện này vẫn còn vô cùng ngại ngùng.
“Đang nghĩ gì thế?”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Thân phận bây giờ khiến Tô Hi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, sau khi mang thai, cô cũng cần đi giải sầu, lại không thể ngồi xe, Tô Thắm liền cùng cô ra công viên đi dạo. Buỗi sáng, không khí vô cùng trong lành, Tô Hi đội mũ, đeo khẩu trang, trong mùa đông, lối ăn mặc này của cô không dễ để nhận ra. Chừng chín giờ, Ôn Lệ Thâm đến, vợ hiền ở đó, lòng anh cũng ở nơi đó, huống chỉ, bây giờ Tô Hi còn mang thai đứa con của anh, anh chỉ hận không thể một bước không rời cô. Không hiểu vì sao, Tô Hi mới chỉ vừa mang bầu, khẩu vị đã có chút kén chọn, cô về nhà mẹ liền sẽ ăn nhiều, cho cô ăn thêm đò bỗ dưỡng, hai vị ở Ôn gia cũng không có ý kiến gì, Tô Hi cứ vui vẻ là được. Tô Thám chừa lại thế giới hai người ngọt ngào cho họ, cô về phòng nằm một hồi, chỉ một chốc, điện thoại đã reo lên. Cô cầm lên nhìn, chỉ một cái tên cũng khiến khóe miệng cô cong lên, cô đưa tay nhận: “Alo.” “Rời giường chưa em?” Bên kia, giọng trầm ám từ tính của Hiên Viên Thần vang lên. “Ừm, em dậy rồi.” “Tối nay cùng đi ăn đi.” “Tới nhà anh?” “Nhà hàng lần trước.” “Được, chờ anh xong việc lại nói.” *Tô Thắm, sau này bắt kỳ ai tới tìm em, em đều phải nói cho anh nghe, có được không? Anh không muốn em phải gánh mọi áp lực.” Hiên Viên Thần đau lòng dặn dò. Tô Thắm cảm nhận được tình ý sâu sắc của anh, cô đáp một tiếng: “Được.” “Đã nói quan hệ của chúng ta cho mẹ chưa?” Hiên Viên Thần đột nhiên tò mò hỏi. “Chưa, em còn chưa nói.” “Vậy không vội, đợi anh tìm một dịp thích hợp, trực tiếp tới thăm họ!” Hiên Viên Thần cười. “Được, nhưng em không muốn là bây giờ.” Tô Thắm thực sự tối nay lại thấy anh xuất hiện trong nhà mình. “Tại sao?” Hiên Viên Thần nín cười hỏi. “Em sợ ba mẹ không chịu nỗi thân phận của anh.” Tô Thám rất hiểu ba mẹ mình. “Được, nghe em, em nói được là được.” Trong giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ lấy lòng cô. “Em gái em cũng về rồi, em mới biết con bé mang thai, em sắp được làm dì rồi.” Mặt Tô Thắm đầy mong đợi. Hiên Viên Thần cũng vui mừng cho cô: “Thế sao, vậy anh sẽ được làm chú.” Nói xong, anh lại hỏi: “Em có muốn một đứa?” Lòng Tô Thắm siết lại, có chút nghẹn ngùng nói: “Tạm thời không nghĩ đến.” *Nếu em muốn, chúng ta có thể có trước thời hạn.” Hiên Viên Thần cười lên: “Tuổi anh cũng không trẻ, sớm có con mới đúng.” Tô Thắm xấu hỗ không dám lên tiếng, bởi chuyện sinh con này, cô chưa bao giờ nghĩ đến, hơn nữa, mặc dù đã 28 tuổi, nhưng cô cũng chỉ mới biết yêu, còn chưa đột phá đến ranh giới cuối cùng, cho nên chuyện này vẫn còn vô cùng ngại ngùng. “Đang nghĩ gì thế?”