Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 889
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hiên Viên Thần cười hỏi. “Không có gì, chuyện này sau này rồi nói!” Tô Thắm cười trả lời. Lúc này, bên Hiên Viên Thần giống như có ai đang nói, Tô Thắm chờ anh, cô nói: “Anh làm việc trước đi, tối nay gặp.” “Được! Phải nhớ anh đấy!” Hiên Viên Thần không quên dặn dò một câu mới cúp đện thoại. Trong phòng khách, Lý Thiến mua thức ăn, Tô Bách Ngôn nói đi ra ngoài vận động, trong phòng khách chỉ còn Tô Hi và Ôn Lệ Thâm, lúc này, anh đang gọt táo cho Tô Hi, Tô Hi chờ ở một bên, khóe miệng lộ ra nụ cười. Ôn Lệ Thâm gọt xong, cắt thành bốn miếng đề trên khay, Tô Hi cầm dĩa tới ăn rất vui vẻ. “Còn muốn ăn gì, chỉ cần có thể mua được, anh lập tức mua cho em.” “Thật không?” Tô Hi cười hỏi. *Ừ! Em muốn ăn gì?” *Em đột nhiên muốn ăn bánh nướng của một tiệm này, nhưng cũng không phải nhãn hiệu nồi tiếng, chỉ là nhà hàng này rất có tiếng tăm, thường phải xếp hàng mới mua được.” “Địa chỉ ở đâu, anh đi mua cho em.” “Nhưng phải xếp hàng.” Tô Thắm nghĩ, thân phận của anh không hợp với chuyện xếp hàng đâu! Cô vẫn thương chồng lắm. “Anh nguyện ý làm bát kỳ chuyện gì vì em, đừng nói xếp hàng, dù phải xin ông chủ làm cho em, anh cũng không từ chối.” “Anh thật sự muốn đi?” “Đọc địa chỉ cho anh! Cả vị em muốn ăn nữa.” Ôn Lệ Thâm cẩn thận hỏi. Tô Hi chỉ có thể viết địa chỉ ra cho anh, sau đó lại nói vị bánh, Ôn Lệ Thâm liền cầm chìa khóa xe ra ngoài. Tô Thắm xuống lầu, thấy Tô Hi ngồi một mình, không khỏi tò mò: “Lệ Thâm đâu?” “Anh ấy đi mua bánh cho em rồi.” “Mua ở đâu?” “Chính là cửa hàng trước đây chúng ta ăn đó.” “Cửa hàng đó đông khách lắm, mỗi lần chị lái xe qua đều thấy một hàng dài đang xếp.” Tô Thắm lập tức nhớ tới. “Đúng thế! Em muốn ăn, nhưng em không muốn anh ấy phải xếp hàng, nhưng anh ấy vẫn cứ đi.” Một của hàng trong con phố sầm uất, một hàng dài mười mấy người đang xếp hàng. Mà trong hàng ngũ đó, có một bóng người cao lớn vô cùng bắt mắt, thu hút sự chú ý của nữ nhân viên, thâm chí có người còn lén chụp anh, sau đó post lên mạng, mang tới một trận hâm mộ cuồng nhiệt. Lúc chạng vạng tối, Tô Thắm nhận được điện thoại của Hiên Viên Thần, cô nói với ba mẹ một tiếng rồi ra khỏi nhà. Chỉ có Tô Hi biết cô đang đi hẹn hò, hơn nữa còn là hẹn hò với ngài tổng thống nha! Cô vui thay cho chị gái, mong rằng chị sẽ thực sự tìm được người bạn đời hạnh phúc của mình. Đoàn xe của Hiên Viên Thần đậu rất xa dưới hàng cây bên cạnh cô, Tô Thắm nhìn thấy những vệ sĩ mặc thường phục đang nhìn quanh phía trước và sau xe. Tô Thắm đi tới, vệ sĩ lập tức mở cửa cho cô, Tô Thắm ngồi vào trong, cô không mặc áo khoác dày cộp mà là áo gió màu xám, một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, cũng khiến toàn thân rét run. Vừa mở cửa vào trong cô đã mang theo cả một cỗ gió lạnh, người đàn ông bên cạnh vừa đóng cửa đã lập tức vươn tay ra để sưởi ấm cho cô. Tô Thắm ngước mắt, đập vào ánh mắt trìu mến của người đàn ông, tim cô như đập loạn nhịp, khi gặp người đàn ông này trước cửa nhà cô có một cảm giác phấn khích khó tả.
Hiên Viên Thần cười hỏi.
“Không có gì, chuyện này sau này rồi nói!”
Tô Thắm cười trả lời.
Lúc này, bên Hiên Viên Thần giống như có ai đang nói, Tô Thắm chờ anh, cô nói: “Anh làm việc trước đi, tối nay gặp.”
“Được! Phải nhớ anh đấy!”
Hiên Viên Thần không quên dặn dò một câu mới cúp đện thoại.
Trong phòng khách, Lý Thiến mua thức ăn, Tô Bách Ngôn nói đi ra ngoài vận động, trong phòng khách chỉ còn Tô Hi và Ôn Lệ Thâm, lúc này, anh đang gọt táo cho Tô Hi, Tô Hi chờ ở một bên, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Ôn Lệ Thâm gọt xong, cắt thành bốn miếng đề trên khay, Tô Hi cầm dĩa tới ăn rất vui vẻ.
“Còn muốn ăn gì, chỉ cần có thể mua được, anh lập tức mua cho em.”
“Thật không?”
Tô Hi cười hỏi.
*Ừ! Em muốn ăn gì?”
*Em đột nhiên muốn ăn bánh nướng của một tiệm này, nhưng cũng không phải nhãn hiệu nồi tiếng, chỉ là nhà hàng này rất có tiếng tăm, thường phải xếp hàng mới mua được.”
“Địa chỉ ở đâu, anh đi mua cho em.”
“Nhưng phải xếp hàng.”
Tô Thắm nghĩ, thân phận của anh không hợp với chuyện xếp hàng đâu! Cô vẫn thương chồng lắm.
“Anh nguyện ý làm bát kỳ chuyện gì vì em, đừng nói xếp hàng, dù phải xin ông chủ làm cho em, anh cũng không từ chối.”
“Anh thật sự muốn đi?”
“Đọc địa chỉ cho anh! Cả vị em muốn ăn nữa.”
Ôn Lệ Thâm cẩn thận hỏi.
Tô Hi chỉ có thể viết địa chỉ ra cho anh, sau đó lại nói vị bánh, Ôn Lệ Thâm liền cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Tô Thắm xuống lầu, thấy Tô Hi ngồi một mình, không khỏi tò mò: “Lệ Thâm đâu?”
“Anh ấy đi mua bánh cho em rồi.”
“Mua ở đâu?”
“Chính là cửa hàng trước đây chúng ta ăn đó.”
“Cửa hàng đó đông khách lắm, mỗi lần chị lái xe qua đều thấy một hàng dài đang xếp.”
Tô Thắm lập tức nhớ tới.
“Đúng thế! Em muốn ăn, nhưng em không muốn anh ấy phải xếp hàng, nhưng anh ấy vẫn cứ đi.”
Một của hàng trong con phố sầm uất, một hàng dài mười mấy người đang xếp hàng.
Mà trong hàng ngũ đó, có một bóng người cao lớn vô cùng bắt mắt, thu hút sự chú ý của nữ nhân viên, thâm chí có người còn lén chụp anh, sau đó post lên mạng, mang tới một trận hâm mộ cuồng nhiệt.
Lúc chạng vạng tối, Tô Thắm nhận được điện thoại của Hiên Viên Thần, cô nói với ba mẹ một tiếng rồi ra khỏi nhà.
Chỉ có Tô Hi biết cô đang đi hẹn hò, hơn nữa còn là hẹn hò với ngài tổng thống nha! Cô vui thay cho chị gái, mong rằng chị sẽ thực sự tìm được người bạn đời hạnh phúc của mình.
Đoàn xe của Hiên Viên Thần đậu rất xa dưới hàng cây bên cạnh cô, Tô Thắm nhìn thấy những vệ sĩ mặc thường phục đang nhìn quanh phía trước và sau xe.
Tô Thắm đi tới, vệ sĩ lập tức mở cửa cho cô, Tô Thắm ngồi vào trong, cô không mặc áo khoác dày cộp mà là áo gió màu xám, một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, cũng khiến toàn thân rét run.
Vừa mở cửa vào trong cô đã mang theo cả một cỗ gió lạnh, người đàn ông bên cạnh vừa đóng cửa đã lập tức vươn tay ra để sưởi ấm cho cô.
Tô Thắm ngước mắt, đập vào ánh mắt trìu mến của người đàn ông, tim cô như đập loạn nhịp, khi gặp người đàn ông này trước cửa nhà cô có một cảm giác phấn khích khó tả.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hiên Viên Thần cười hỏi. “Không có gì, chuyện này sau này rồi nói!” Tô Thắm cười trả lời. Lúc này, bên Hiên Viên Thần giống như có ai đang nói, Tô Thắm chờ anh, cô nói: “Anh làm việc trước đi, tối nay gặp.” “Được! Phải nhớ anh đấy!” Hiên Viên Thần không quên dặn dò một câu mới cúp đện thoại. Trong phòng khách, Lý Thiến mua thức ăn, Tô Bách Ngôn nói đi ra ngoài vận động, trong phòng khách chỉ còn Tô Hi và Ôn Lệ Thâm, lúc này, anh đang gọt táo cho Tô Hi, Tô Hi chờ ở một bên, khóe miệng lộ ra nụ cười. Ôn Lệ Thâm gọt xong, cắt thành bốn miếng đề trên khay, Tô Hi cầm dĩa tới ăn rất vui vẻ. “Còn muốn ăn gì, chỉ cần có thể mua được, anh lập tức mua cho em.” “Thật không?” Tô Hi cười hỏi. *Ừ! Em muốn ăn gì?” *Em đột nhiên muốn ăn bánh nướng của một tiệm này, nhưng cũng không phải nhãn hiệu nồi tiếng, chỉ là nhà hàng này rất có tiếng tăm, thường phải xếp hàng mới mua được.” “Địa chỉ ở đâu, anh đi mua cho em.” “Nhưng phải xếp hàng.” Tô Thắm nghĩ, thân phận của anh không hợp với chuyện xếp hàng đâu! Cô vẫn thương chồng lắm. “Anh nguyện ý làm bát kỳ chuyện gì vì em, đừng nói xếp hàng, dù phải xin ông chủ làm cho em, anh cũng không từ chối.” “Anh thật sự muốn đi?” “Đọc địa chỉ cho anh! Cả vị em muốn ăn nữa.” Ôn Lệ Thâm cẩn thận hỏi. Tô Hi chỉ có thể viết địa chỉ ra cho anh, sau đó lại nói vị bánh, Ôn Lệ Thâm liền cầm chìa khóa xe ra ngoài. Tô Thắm xuống lầu, thấy Tô Hi ngồi một mình, không khỏi tò mò: “Lệ Thâm đâu?” “Anh ấy đi mua bánh cho em rồi.” “Mua ở đâu?” “Chính là cửa hàng trước đây chúng ta ăn đó.” “Cửa hàng đó đông khách lắm, mỗi lần chị lái xe qua đều thấy một hàng dài đang xếp.” Tô Thắm lập tức nhớ tới. “Đúng thế! Em muốn ăn, nhưng em không muốn anh ấy phải xếp hàng, nhưng anh ấy vẫn cứ đi.” Một của hàng trong con phố sầm uất, một hàng dài mười mấy người đang xếp hàng. Mà trong hàng ngũ đó, có một bóng người cao lớn vô cùng bắt mắt, thu hút sự chú ý của nữ nhân viên, thâm chí có người còn lén chụp anh, sau đó post lên mạng, mang tới một trận hâm mộ cuồng nhiệt. Lúc chạng vạng tối, Tô Thắm nhận được điện thoại của Hiên Viên Thần, cô nói với ba mẹ một tiếng rồi ra khỏi nhà. Chỉ có Tô Hi biết cô đang đi hẹn hò, hơn nữa còn là hẹn hò với ngài tổng thống nha! Cô vui thay cho chị gái, mong rằng chị sẽ thực sự tìm được người bạn đời hạnh phúc của mình. Đoàn xe của Hiên Viên Thần đậu rất xa dưới hàng cây bên cạnh cô, Tô Thắm nhìn thấy những vệ sĩ mặc thường phục đang nhìn quanh phía trước và sau xe. Tô Thắm đi tới, vệ sĩ lập tức mở cửa cho cô, Tô Thắm ngồi vào trong, cô không mặc áo khoác dày cộp mà là áo gió màu xám, một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, cũng khiến toàn thân rét run. Vừa mở cửa vào trong cô đã mang theo cả một cỗ gió lạnh, người đàn ông bên cạnh vừa đóng cửa đã lập tức vươn tay ra để sưởi ấm cho cô. Tô Thắm ngước mắt, đập vào ánh mắt trìu mến của người đàn ông, tim cô như đập loạn nhịp, khi gặp người đàn ông này trước cửa nhà cô có một cảm giác phấn khích khó tả.