“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 345
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sau đó, bàn tay của Thẩm Văn Hiên vung lên, mở vung lò luyện đan, một hương thơm thấm vào ruột gan lan ra khắp nơi. “Đây mới là Thanh Phách đan thực thụ, ngửi cũng thấy khác biệt!” “Phải chờ Khương đại sư kiểm định xong mới có thể xác định”. “Đúng vậy, nghe nói, lần này Khương đại sư cũng tới. Lão ta kiểm định thì không ai dám nói gì”. Mà ở bên kia, Thiên Sa Mạc cũng không vội vàng, bàn tay nhẹ nhàng mở nắp lò luyện đan, ước chừng trong mấy chục hơi thở, bàn tay hắn ta khẽ giơ lên. “Được rồi!” Nắp lò luyện đan mở ra, hơi thở khiến người ta say mê ào ạt dâng lên. “Không hổ là thiên chi kiêu tử!” Mọi người đều thầm xuýt xoa không thôi. Thiên Sa Mạc vung bàn tay, đan dược kia lại lần nữa xuất hiện trong tay. Hai người cùng luyện chế một viên Thanh Phách đan, linh đan tứ phẩm hạ đẳng. Mà lúc này, ở một phía khác của đấu trường, một bóng người chậm rãi đi lên. Nhìn thấy người này, Tần Ninh khẽ cười. Khương Vinh! Trước đây, ở đế quốc Bắc Minh, hai người cũng coi là có tiếp xúc. “Lão hủ lại được phân xử lần này rồi!” Khương Vinh đi lên trên đấu trường, nhận lấy linh đan trong tay hai người, kiểm định thật kỹ càng. Hai viên Thanh Phách đan bên trái và phải. Xét về màu sắc thì linh đan của Thiên Sa Mạc tốt hơn một bậc. Hơn nữa, theo kết luận của Khương Vinh, phần viền của Thanh Phách đan mà Thiên Sa Mạc luyện chế lúc này lại có một đường đan văn dần nổi lên. “Nhanh xem, nhanh xem, xuất hiện đan văn kia!” “Thật đấy, đó là đan văn…” “Đan thuật của Thiên Sa Mạc đã đợt tới trình độ nào rồi? Thế mà luyện chế ra đan văn!” Lúc này, mọi người đều xuýt xoa không thôi. Bây giờ, hình như không cần so sánh nữa. Kết quả đã rất rõ ràng rồi. Khương Vinh cũng kinh ngạc và vui vẻ thấy rõ. Đan văn là thứ được mệnh danh là vô cùng kỳ diệu. Linh đan có thể xuất hiện đan văn thì đủ để chứng minh sức mạnh của linh đan sư. Nhưng nghiệm đan thì vẫn phải làm hết trách nhiệm. Thẩm Văn Hiên lúc này chắp tay cười nói: “Đan thuật của Thiên huynh quả là thần kỳ, tại hạ bái phục!”
Sau đó, bàn tay của Thẩm Văn Hiên vung lên, mở vung lò luyện đan, một hương thơm thấm vào ruột gan lan ra khắp nơi.
“Đây mới là Thanh Phách đan thực thụ, ngửi cũng thấy khác biệt!”
“Phải chờ Khương đại sư kiểm định xong mới có thể xác định”.
“Đúng vậy, nghe nói, lần này Khương đại sư cũng tới. Lão ta kiểm định thì không ai dám nói gì”.
Mà ở bên kia, Thiên Sa Mạc cũng không vội vàng, bàn tay nhẹ nhàng mở nắp lò luyện đan, ước chừng trong mấy chục hơi thở, bàn tay hắn ta khẽ giơ lên.
“Được rồi!”
Nắp lò luyện đan mở ra, hơi thở khiến người ta say mê ào ạt dâng lên.
“Không hổ là thiên chi kiêu tử!”
Mọi người đều thầm xuýt xoa không thôi.
Thiên Sa Mạc vung bàn tay, đan dược kia lại lần nữa xuất hiện trong tay.
Hai người cùng luyện chế một viên Thanh Phách đan, linh đan tứ phẩm hạ đẳng.
Mà lúc này, ở một phía khác của đấu trường, một bóng người chậm rãi đi lên.
Nhìn thấy người này, Tần Ninh khẽ cười.
Khương Vinh!
Trước đây, ở đế quốc Bắc Minh, hai người cũng coi là có tiếp xúc.
“Lão hủ lại được phân xử lần này rồi!”
Khương Vinh đi lên trên đấu trường, nhận lấy linh đan trong tay hai người, kiểm định thật kỹ càng.
Hai viên Thanh Phách đan bên trái và phải. Xét về màu sắc thì linh đan của Thiên Sa Mạc tốt hơn một bậc.
Hơn nữa, theo kết luận của Khương Vinh, phần viền của Thanh Phách đan mà Thiên Sa Mạc luyện chế lúc này lại có một đường đan văn dần nổi lên.
“Nhanh xem, nhanh xem, xuất hiện đan văn kia!”
“Thật đấy, đó là đan văn…”
“Đan thuật của Thiên Sa Mạc đã đợt tới trình độ nào rồi? Thế mà luyện chế ra đan văn!”
Lúc này, mọi người đều xuýt xoa không thôi.
Bây giờ, hình như không cần so sánh nữa.
Kết quả đã rất rõ ràng rồi.
Khương Vinh cũng kinh ngạc và vui vẻ thấy rõ.
Đan văn là thứ được mệnh danh là vô cùng kỳ diệu.
Linh đan có thể xuất hiện đan văn thì đủ để chứng minh sức mạnh của linh đan sư.
Nhưng nghiệm đan thì vẫn phải làm hết trách nhiệm.
Thẩm Văn Hiên lúc này chắp tay cười nói: “Đan thuật của Thiên huynh quả là thần kỳ, tại hạ bái phục!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sau đó, bàn tay của Thẩm Văn Hiên vung lên, mở vung lò luyện đan, một hương thơm thấm vào ruột gan lan ra khắp nơi. “Đây mới là Thanh Phách đan thực thụ, ngửi cũng thấy khác biệt!” “Phải chờ Khương đại sư kiểm định xong mới có thể xác định”. “Đúng vậy, nghe nói, lần này Khương đại sư cũng tới. Lão ta kiểm định thì không ai dám nói gì”. Mà ở bên kia, Thiên Sa Mạc cũng không vội vàng, bàn tay nhẹ nhàng mở nắp lò luyện đan, ước chừng trong mấy chục hơi thở, bàn tay hắn ta khẽ giơ lên. “Được rồi!” Nắp lò luyện đan mở ra, hơi thở khiến người ta say mê ào ạt dâng lên. “Không hổ là thiên chi kiêu tử!” Mọi người đều thầm xuýt xoa không thôi. Thiên Sa Mạc vung bàn tay, đan dược kia lại lần nữa xuất hiện trong tay. Hai người cùng luyện chế một viên Thanh Phách đan, linh đan tứ phẩm hạ đẳng. Mà lúc này, ở một phía khác của đấu trường, một bóng người chậm rãi đi lên. Nhìn thấy người này, Tần Ninh khẽ cười. Khương Vinh! Trước đây, ở đế quốc Bắc Minh, hai người cũng coi là có tiếp xúc. “Lão hủ lại được phân xử lần này rồi!” Khương Vinh đi lên trên đấu trường, nhận lấy linh đan trong tay hai người, kiểm định thật kỹ càng. Hai viên Thanh Phách đan bên trái và phải. Xét về màu sắc thì linh đan của Thiên Sa Mạc tốt hơn một bậc. Hơn nữa, theo kết luận của Khương Vinh, phần viền của Thanh Phách đan mà Thiên Sa Mạc luyện chế lúc này lại có một đường đan văn dần nổi lên. “Nhanh xem, nhanh xem, xuất hiện đan văn kia!” “Thật đấy, đó là đan văn…” “Đan thuật của Thiên Sa Mạc đã đợt tới trình độ nào rồi? Thế mà luyện chế ra đan văn!” Lúc này, mọi người đều xuýt xoa không thôi. Bây giờ, hình như không cần so sánh nữa. Kết quả đã rất rõ ràng rồi. Khương Vinh cũng kinh ngạc và vui vẻ thấy rõ. Đan văn là thứ được mệnh danh là vô cùng kỳ diệu. Linh đan có thể xuất hiện đan văn thì đủ để chứng minh sức mạnh của linh đan sư. Nhưng nghiệm đan thì vẫn phải làm hết trách nhiệm. Thẩm Văn Hiên lúc này chắp tay cười nói: “Đan thuật của Thiên huynh quả là thần kỳ, tại hạ bái phục!”