“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 361

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Phụ hoàng…”, Thánh Chuy lại vội vàng nói: “Chuyện này không phải là chuyện đùa. Nếu Tần Ninh không có cách nào giúp Thẩm đại sư giành chiến thắng mà bị Thiên Địch Nguyên biết được thì chúng ta sẽ đắc tội với người này, đắc tội với đại ca Thiên Hằng Viễn của người này”.  “Về chuyện này ta có để bảo đảm!”  Lúc này, Khương Vinh mới cười nhạt nói: “Trừ mấy người chúng ta ở đây biết, sẽ không có ai khác biết được!”  Nghe thấy Khương Vinh mở lời, Thánh Minh Hoàng sáng mắt lên.  Chắc chắn là thân phận của Tần Ninh không hề đơn giản.  Nếu không thì đại sư Khương Vinh, người có lòng kiêu ngạo lớn như vậy sao có thể bảo đảm cho Tần Ninh?  Thánh Minh Hoàng lại nói: “Trẫm có thể đồng ý với điều kiện của ngươi. Nếu ngươi có thể giúp Thẩm Thiên Trầm thắng trận đấu này thì trẫm sẽ cho ngươi mượn Thiên Nguyên linh cảnh 10 ngày”.  “Được!”  Tần Ninh nheo mắt lại, nhìn Thẩm Thiên Trầm đứng một bên, cười nói: “Nếu đã như vậy thì Thẩm đại sư đi theo ta, thời gian nửa canh giờ là đủ rồi”.  Đủ rồi?  Đủ cái gì?  Tần Ninh nhìn Thẩm Thiên Trầm, đi vòng qua đài tỷ thí để ngồi xuống dưới đình nghỉ mát, hai người khoanh chân ngồi xuống.  Lúc này, Tần Ninh không ngừng dùng bút mực viết gì đó trên chiếc bàn đá trong đình nghỉ mát, đồng thời trong miệng cũng nói theo nhịp viết.  Thẩm Thiên Trầm một bên cũng không dám thả lỏng mà thành thật lắng nghe.  Thời gian trôi qua từng phút, nửa canh giờ đối với mấy người Thánh Minh Hoàng quả thật như ngồi trên đống than.  Nhưng đối với Thẩm Thiên Trầm mà nói thì lại quá nhanh.  “Thẩm đại sư, trận đấu bắt đầu!”  “Giục cái gì mà giục, đợi thêm chút nữa đi!”  Thẩm Thiên Trầm tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà nói.  Nhưng đầy tớ truyền lời lại sững cả người.  Nhìn thấy chữ viết trên mặt bàn dần khô lại, Thẩm Thiên Trầm lúc này hận không thể xoay ngược dòng thời gian.  “Tần công tử, đây rốt cuộc là đan thuật gì?”  Thẩm Thiên Trầm không khỏi nói.  . Đam Mỹ Sắc“Đan thuật sao?” 

“Phụ hoàng…”, Thánh Chuy lại vội vàng nói: “Chuyện này không phải là chuyện đùa. Nếu Tần Ninh không có cách nào giúp Thẩm đại sư giành chiến thắng mà bị Thiên Địch Nguyên biết được thì chúng ta sẽ đắc tội với người này, đắc tội với đại ca Thiên Hằng Viễn của người này”.  

“Về chuyện này ta có để bảo đảm!”  

Lúc này, Khương Vinh mới cười nhạt nói: “Trừ mấy người chúng ta ở đây biết, sẽ không có ai khác biết được!”  

Nghe thấy Khương Vinh mở lời, Thánh Minh Hoàng sáng mắt lên.  

Chắc chắn là thân phận của Tần Ninh không hề đơn giản.  

Nếu không thì đại sư Khương Vinh, người có lòng kiêu ngạo lớn như vậy sao có thể bảo đảm cho Tần Ninh?  

Thánh Minh Hoàng lại nói: “Trẫm có thể đồng ý với điều kiện của ngươi. Nếu ngươi có thể giúp Thẩm Thiên Trầm thắng trận đấu này thì trẫm sẽ cho ngươi mượn Thiên Nguyên linh cảnh 10 ngày”.  

“Được!”  

Tần Ninh nheo mắt lại, nhìn Thẩm Thiên Trầm đứng một bên, cười nói: “Nếu đã như vậy thì Thẩm đại sư đi theo ta, thời gian nửa canh giờ là đủ rồi”.  

Đủ rồi?  

Đủ cái gì?  

Tần Ninh nhìn Thẩm Thiên Trầm, đi vòng qua đài tỷ thí để ngồi xuống dưới đình nghỉ mát, hai người khoanh chân ngồi xuống.  

Lúc này, Tần Ninh không ngừng dùng bút mực viết gì đó trên chiếc bàn đá trong đình nghỉ mát, đồng thời trong miệng cũng nói theo nhịp viết.  

Thẩm Thiên Trầm một bên cũng không dám thả lỏng mà thành thật lắng nghe.  

Thời gian trôi qua từng phút, nửa canh giờ đối với mấy người Thánh Minh Hoàng quả thật như ngồi trên đống than.  

Nhưng đối với Thẩm Thiên Trầm mà nói thì lại quá nhanh.  

“Thẩm đại sư, trận đấu bắt đầu!”  

“Giục cái gì mà giục, đợi thêm chút nữa đi!”  

Thẩm Thiên Trầm tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà nói.  

Nhưng đầy tớ truyền lời lại sững cả người.  

Nhìn thấy chữ viết trên mặt bàn dần khô lại, Thẩm Thiên Trầm lúc này hận không thể xoay ngược dòng thời gian.  

“Tần công tử, đây rốt cuộc là đan thuật gì?”  

Thẩm Thiên Trầm không khỏi nói.  . Đam Mỹ Sắc

“Đan thuật sao?” 

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Phụ hoàng…”, Thánh Chuy lại vội vàng nói: “Chuyện này không phải là chuyện đùa. Nếu Tần Ninh không có cách nào giúp Thẩm đại sư giành chiến thắng mà bị Thiên Địch Nguyên biết được thì chúng ta sẽ đắc tội với người này, đắc tội với đại ca Thiên Hằng Viễn của người này”.  “Về chuyện này ta có để bảo đảm!”  Lúc này, Khương Vinh mới cười nhạt nói: “Trừ mấy người chúng ta ở đây biết, sẽ không có ai khác biết được!”  Nghe thấy Khương Vinh mở lời, Thánh Minh Hoàng sáng mắt lên.  Chắc chắn là thân phận của Tần Ninh không hề đơn giản.  Nếu không thì đại sư Khương Vinh, người có lòng kiêu ngạo lớn như vậy sao có thể bảo đảm cho Tần Ninh?  Thánh Minh Hoàng lại nói: “Trẫm có thể đồng ý với điều kiện của ngươi. Nếu ngươi có thể giúp Thẩm Thiên Trầm thắng trận đấu này thì trẫm sẽ cho ngươi mượn Thiên Nguyên linh cảnh 10 ngày”.  “Được!”  Tần Ninh nheo mắt lại, nhìn Thẩm Thiên Trầm đứng một bên, cười nói: “Nếu đã như vậy thì Thẩm đại sư đi theo ta, thời gian nửa canh giờ là đủ rồi”.  Đủ rồi?  Đủ cái gì?  Tần Ninh nhìn Thẩm Thiên Trầm, đi vòng qua đài tỷ thí để ngồi xuống dưới đình nghỉ mát, hai người khoanh chân ngồi xuống.  Lúc này, Tần Ninh không ngừng dùng bút mực viết gì đó trên chiếc bàn đá trong đình nghỉ mát, đồng thời trong miệng cũng nói theo nhịp viết.  Thẩm Thiên Trầm một bên cũng không dám thả lỏng mà thành thật lắng nghe.  Thời gian trôi qua từng phút, nửa canh giờ đối với mấy người Thánh Minh Hoàng quả thật như ngồi trên đống than.  Nhưng đối với Thẩm Thiên Trầm mà nói thì lại quá nhanh.  “Thẩm đại sư, trận đấu bắt đầu!”  “Giục cái gì mà giục, đợi thêm chút nữa đi!”  Thẩm Thiên Trầm tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà nói.  Nhưng đầy tớ truyền lời lại sững cả người.  Nhìn thấy chữ viết trên mặt bàn dần khô lại, Thẩm Thiên Trầm lúc này hận không thể xoay ngược dòng thời gian.  “Tần công tử, đây rốt cuộc là đan thuật gì?”  Thẩm Thiên Trầm không khỏi nói.  . Đam Mỹ Sắc“Đan thuật sao?” 

Chương 361