Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1118

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình gia. Xe Ôn Lương Diệu đậu trong sân, Hình Nhất Nặc cùng anh xuống xe. Tưởng Lam thấy hai người vào nhà liền vô cùng vui vẻ: “Lương Diệu, đến đây. Dì đi mua chút đồ, trưa nay ở lại ăn cơm.” “Vâng, dì.” Ôn Lương Diệu gật đầu. Hình Nhất Nặc có chút xấu hỗổ nói với mẹ mình: “Mẹ, sắp tới con có một kịch bản cần cùng Lương Diệu mỗi ngày thảo luận. Cho nên, con quyết định chuyển hành lý đến nhà anh ấy ở.” Tưởng Lam làm sao không nghe ra đây chính là cái cớ của con gái thôi? Đương nhiên, bà tuyệt đối sẽ không vạch trần. Bà vô cùng phối hợp đáp ứng: “Nếu đã như thế, vậy con liền chuyển qua đi! Cũng đỡ phiền phức cho Lương Diệu mỗi ngày phải đến đây đón con.” Nói xong, bà lại nói với Ôn Lương Diệu: “Lương Diệu, vậy phiền cháu chiếu cố Nhất Nặc.” “Không phiền, chăm sóc cô ấy là nhiệm vụ của cháu.” Ôn Lương Diệu cười nói. Hình Nhát Nặc lập tức lôi kéo anh nói: “Lên lầu giúp em thu dọn hành lý một chút.” “Mẹ, Điềm Điềm đi đâu rồi?” Hình Nhát Nặc lại muốn chơi cùng cháu gái một chút. “Bị anh hai với chị dâu con mang đến công ty rồi. Sáng sớm nó đã khóc lóc không cho anh hai con đến công ty.” Tưởng Lam cũng không có cách nào. Hiện tại, cô nhóc kia đã biết trong nhà này, con bé là người được sủng ái nhất, ngay cả Hình Dĩ Hi cũng gia nhập vào hàng ngũ nuông chiều em gái. Cho nên, cô nhóc kia được người nhà nuông chiều trong tay, tự nhiên là khó đối phó. Hình Nhất Nặc có chút bất lực, nắm tay Ôn Lương Diệu quay về phòng của cô thu dọn quần áo. Hình Nhất Nặc lấy 2 cái vali, cô bắt đầu lấy quần áo từ trong tủ ra, Ôn Lương Diệu giúp cô xép lại cho vào vall. Đột nhiên, Ôn Lương Diệu cầm trong tay là nội y của cô, Hình Nhất Nặc có chút xấu xa bước đến trước mặt anh: “Những thứ này cũng cho anh cùng thu dọn đó!” Ôn Lương Diệu có chút bất đắc dĩ cười, anh phát hiện, bây giờ Hình Nhất Nặc càng lúc càng thích trêu chọc anh rồi. Hình Nhất Nặc ngồi bên cạnh cùng anh xếp quần áo. Cô mới phát hiện, Ôn Lương Diều xếp quần áo rất chỉnh tề, còn cô vậy mà ngay cả một bộ quần áo cũng không xếp gọn, quả thực không buồn không được. “Đi thu dọn thứ khác đi, quần áo để anh.” Ôn Lương Diệu nói với cô. Hình Nhất Nặc chống cằm: “Xem ra đến nhà anh, em phải học dọn dẹp nhà cửa thật tốt rồi.” Ôn Lương Diệu chỉ cười mà không nói. Mặc dù cô không biết làm việc nhà, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô. Buổi trưa, Ôn Lương Diệu lại Hình gia ăn cơm. Ăn xong, hành lý của Hình Nhất Nặc liền chuyển lên xe của anh. Hình Nhất Nặc từ hôm nay trở đi, chính thức chuyển đến nhà Ôn Lương Diệu, trở thành quan hệ sống chung. Lúc này, Hình gia, Ôn gia, đã sớm nhận định quan hệ thông gia rồi. Đến nhà Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc đem quần áo của mình treo vào tủ quần áo của anh. Lúc nhìn thấy quần áo của mình treo cùng một loạt áo sơ mi trắng chỉnh tề của anh, trong lòng cô liền có cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Cô đóng cửa tủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài, Ôn Lương Diệu đang ở ngoài ban công viết kịch bản của anh. Hình Nhất Nặc cúi người, ôm lấy cổ anh, hôn lên mặt anh một cái: “Đừng làm việc nữa, theo em đi!” Ôn Lương Diệu lập tức buông công việc trên tay xuống, ôm cô vào lòng: “Em thật sự dự định ngưng đóng phim à?” “Ít nhất trong hai năm tới em không có dự tính. Em muốn thời gian sắp tới đều dành cho chúng ta.” Hình Nhất Nặc đã quyết định. Cô đã dùng mát thời gian hai năm để hoàn thành đam mê của mình. Hiện tại, cô muốn đem thời gian đẹp nhất trong đời đều trao cho anh. “Được, nghe lời em. Ôn Lương Diệu đóng máy tính lại. Tất cả tài hoa của anh đều cho cô, tất cả nữ chính trong kịch bản của anh đều lấy cô làm nguyên bản. Trừ bỏ viết kịch bản cho cô, anh sẽ không nhận bắt cứ kịch bản nào. Thậm chí đã có nhiều công ty ra giá cao mời anh viết kịch bản nhưng đều bị anh cự tuyệt. Nữ chính trong kịch bản của Ôn Lương Diệu chỉ có một mình Hình Nhất Nặc. Hình Nhất Nặc dưới ánh mắt buổi trưa lười biếng dựa vào lòng ngực anh, hưởng thụ sự an tĩnh này.

Hình gia.

 

Xe Ôn Lương Diệu đậu trong sân, Hình Nhất Nặc cùng anh xuống xe.

 

Tưởng Lam thấy hai người vào nhà liền vô cùng vui vẻ: “Lương Diệu, đến đây. Dì đi mua chút đồ, trưa nay ở lại ăn cơm.”

 

“Vâng, dì.” Ôn Lương Diệu gật đầu.

 

Hình Nhất Nặc có chút xấu hỗổ nói với mẹ mình: “Mẹ, sắp tới con có một kịch bản cần cùng Lương Diệu mỗi ngày thảo luận.

 

Cho nên, con quyết định chuyển hành lý đến nhà anh ấy ở.”

 

Tưởng Lam làm sao không nghe ra đây chính là cái cớ của con gái thôi? Đương nhiên, bà tuyệt đối sẽ không vạch trần. Bà vô cùng phối hợp đáp ứng: “Nếu đã như thế, vậy con liền chuyển qua đi! Cũng đỡ phiền phức cho Lương Diệu mỗi ngày phải đến đây đón con.”

 

Nói xong, bà lại nói với Ôn Lương Diệu: “Lương Diệu, vậy phiền cháu chiếu cố Nhất Nặc.”

 

“Không phiền, chăm sóc cô ấy là nhiệm vụ của cháu.” Ôn Lương Diệu cười nói.

 

Hình Nhát Nặc lập tức lôi kéo anh nói: “Lên lầu giúp em thu dọn hành lý một chút.”

 

“Mẹ, Điềm Điềm đi đâu rồi?” Hình Nhát Nặc lại muốn chơi cùng cháu gái một chút.

 

“Bị anh hai với chị dâu con mang đến công ty rồi. Sáng sớm nó đã khóc lóc không cho anh hai con đến công ty.” Tưởng Lam cũng không có cách nào.

 

Hiện tại, cô nhóc kia đã biết trong nhà này, con bé là người được sủng ái nhất, ngay cả Hình Dĩ Hi cũng gia nhập vào hàng ngũ nuông chiều em gái. Cho nên, cô nhóc kia được người nhà nuông chiều trong tay, tự nhiên là khó đối phó.

 

Hình Nhất Nặc có chút bất lực, nắm tay Ôn Lương Diệu quay về phòng của cô thu dọn quần áo.

 

Hình Nhất Nặc lấy 2 cái vali, cô bắt đầu lấy quần áo từ trong tủ ra, Ôn Lương Diệu giúp cô xép lại cho vào vall.

 

Đột nhiên, Ôn Lương Diệu cầm trong tay là nội y của cô, Hình Nhất Nặc có chút xấu xa bước đến trước mặt anh: “Những thứ này cũng cho anh cùng thu dọn đó!”

 

Ôn Lương Diệu có chút bất đắc dĩ cười, anh phát hiện, bây giờ Hình Nhất Nặc càng lúc càng thích trêu chọc anh rồi.

 

Hình Nhất Nặc ngồi bên cạnh cùng anh xếp quần áo. Cô mới phát hiện, Ôn Lương Diều xếp quần áo rất chỉnh tề, còn cô vậy mà ngay cả một bộ quần áo cũng không xếp gọn, quả thực không buồn không được.

 

“Đi thu dọn thứ khác đi, quần áo để anh.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

Hình Nhất Nặc chống cằm: “Xem ra đến nhà anh, em phải học dọn dẹp nhà cửa thật tốt rồi.”

 

Ôn Lương Diệu chỉ cười mà không nói. Mặc dù cô không biết làm việc nhà, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.

 

Buổi trưa, Ôn Lương Diệu lại Hình gia ăn cơm. Ăn xong, hành lý của Hình Nhất Nặc liền chuyển lên xe của anh. Hình Nhất Nặc từ hôm nay trở đi, chính thức chuyển đến nhà Ôn Lương Diệu, trở thành quan hệ sống chung.

 

Lúc này, Hình gia, Ôn gia, đã sớm nhận định quan hệ thông gia rồi.

 

Đến nhà Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc đem quần áo của mình treo vào tủ quần áo của anh. Lúc nhìn thấy quần áo của mình treo cùng một loạt áo sơ mi trắng chỉnh tề của anh, trong lòng cô liền có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

 

Cô đóng cửa tủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài, Ôn Lương Diệu đang ở ngoài ban công viết kịch bản của anh.

 

Hình Nhất Nặc cúi người, ôm lấy cổ anh, hôn lên mặt anh một cái: “Đừng làm việc nữa, theo em đi!”

 

Ôn Lương Diệu lập tức buông công việc trên tay xuống, ôm cô vào lòng: “Em thật sự dự định ngưng đóng phim à?”

 

“Ít nhất trong hai năm tới em không có dự tính. Em muốn thời gian sắp tới đều dành cho chúng ta.” Hình Nhất Nặc đã quyết định. Cô đã dùng mát thời gian hai năm để hoàn thành đam mê của mình.

 

Hiện tại, cô muốn đem thời gian đẹp nhất trong đời đều trao cho anh.

 

“Được, nghe lời em.

 

Ôn Lương Diệu đóng máy tính lại. Tất cả tài hoa của anh đều cho cô, tất cả nữ chính trong kịch bản của anh đều lấy cô làm nguyên bản. Trừ bỏ viết kịch bản cho cô, anh sẽ không nhận bắt cứ kịch bản nào.

 

Thậm chí đã có nhiều công ty ra giá cao mời anh viết kịch bản nhưng đều bị anh cự tuyệt.

 

Nữ chính trong kịch bản của Ôn Lương Diệu chỉ có một mình Hình Nhất Nặc.

 

Hình Nhất Nặc dưới ánh mắt buổi trưa lười biếng dựa vào lòng ngực anh, hưởng thụ sự an tĩnh này.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình gia. Xe Ôn Lương Diệu đậu trong sân, Hình Nhất Nặc cùng anh xuống xe. Tưởng Lam thấy hai người vào nhà liền vô cùng vui vẻ: “Lương Diệu, đến đây. Dì đi mua chút đồ, trưa nay ở lại ăn cơm.” “Vâng, dì.” Ôn Lương Diệu gật đầu. Hình Nhất Nặc có chút xấu hỗổ nói với mẹ mình: “Mẹ, sắp tới con có một kịch bản cần cùng Lương Diệu mỗi ngày thảo luận. Cho nên, con quyết định chuyển hành lý đến nhà anh ấy ở.” Tưởng Lam làm sao không nghe ra đây chính là cái cớ của con gái thôi? Đương nhiên, bà tuyệt đối sẽ không vạch trần. Bà vô cùng phối hợp đáp ứng: “Nếu đã như thế, vậy con liền chuyển qua đi! Cũng đỡ phiền phức cho Lương Diệu mỗi ngày phải đến đây đón con.” Nói xong, bà lại nói với Ôn Lương Diệu: “Lương Diệu, vậy phiền cháu chiếu cố Nhất Nặc.” “Không phiền, chăm sóc cô ấy là nhiệm vụ của cháu.” Ôn Lương Diệu cười nói. Hình Nhát Nặc lập tức lôi kéo anh nói: “Lên lầu giúp em thu dọn hành lý một chút.” “Mẹ, Điềm Điềm đi đâu rồi?” Hình Nhát Nặc lại muốn chơi cùng cháu gái một chút. “Bị anh hai với chị dâu con mang đến công ty rồi. Sáng sớm nó đã khóc lóc không cho anh hai con đến công ty.” Tưởng Lam cũng không có cách nào. Hiện tại, cô nhóc kia đã biết trong nhà này, con bé là người được sủng ái nhất, ngay cả Hình Dĩ Hi cũng gia nhập vào hàng ngũ nuông chiều em gái. Cho nên, cô nhóc kia được người nhà nuông chiều trong tay, tự nhiên là khó đối phó. Hình Nhất Nặc có chút bất lực, nắm tay Ôn Lương Diệu quay về phòng của cô thu dọn quần áo. Hình Nhất Nặc lấy 2 cái vali, cô bắt đầu lấy quần áo từ trong tủ ra, Ôn Lương Diệu giúp cô xép lại cho vào vall. Đột nhiên, Ôn Lương Diệu cầm trong tay là nội y của cô, Hình Nhất Nặc có chút xấu xa bước đến trước mặt anh: “Những thứ này cũng cho anh cùng thu dọn đó!” Ôn Lương Diệu có chút bất đắc dĩ cười, anh phát hiện, bây giờ Hình Nhất Nặc càng lúc càng thích trêu chọc anh rồi. Hình Nhất Nặc ngồi bên cạnh cùng anh xếp quần áo. Cô mới phát hiện, Ôn Lương Diều xếp quần áo rất chỉnh tề, còn cô vậy mà ngay cả một bộ quần áo cũng không xếp gọn, quả thực không buồn không được. “Đi thu dọn thứ khác đi, quần áo để anh.” Ôn Lương Diệu nói với cô. Hình Nhất Nặc chống cằm: “Xem ra đến nhà anh, em phải học dọn dẹp nhà cửa thật tốt rồi.” Ôn Lương Diệu chỉ cười mà không nói. Mặc dù cô không biết làm việc nhà, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô. Buổi trưa, Ôn Lương Diệu lại Hình gia ăn cơm. Ăn xong, hành lý của Hình Nhất Nặc liền chuyển lên xe của anh. Hình Nhất Nặc từ hôm nay trở đi, chính thức chuyển đến nhà Ôn Lương Diệu, trở thành quan hệ sống chung. Lúc này, Hình gia, Ôn gia, đã sớm nhận định quan hệ thông gia rồi. Đến nhà Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc đem quần áo của mình treo vào tủ quần áo của anh. Lúc nhìn thấy quần áo của mình treo cùng một loạt áo sơ mi trắng chỉnh tề của anh, trong lòng cô liền có cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Cô đóng cửa tủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài, Ôn Lương Diệu đang ở ngoài ban công viết kịch bản của anh. Hình Nhất Nặc cúi người, ôm lấy cổ anh, hôn lên mặt anh một cái: “Đừng làm việc nữa, theo em đi!” Ôn Lương Diệu lập tức buông công việc trên tay xuống, ôm cô vào lòng: “Em thật sự dự định ngưng đóng phim à?” “Ít nhất trong hai năm tới em không có dự tính. Em muốn thời gian sắp tới đều dành cho chúng ta.” Hình Nhất Nặc đã quyết định. Cô đã dùng mát thời gian hai năm để hoàn thành đam mê của mình. Hiện tại, cô muốn đem thời gian đẹp nhất trong đời đều trao cho anh. “Được, nghe lời em. Ôn Lương Diệu đóng máy tính lại. Tất cả tài hoa của anh đều cho cô, tất cả nữ chính trong kịch bản của anh đều lấy cô làm nguyên bản. Trừ bỏ viết kịch bản cho cô, anh sẽ không nhận bắt cứ kịch bản nào. Thậm chí đã có nhiều công ty ra giá cao mời anh viết kịch bản nhưng đều bị anh cự tuyệt. Nữ chính trong kịch bản của Ôn Lương Diệu chỉ có một mình Hình Nhất Nặc. Hình Nhất Nặc dưới ánh mắt buổi trưa lười biếng dựa vào lòng ngực anh, hưởng thụ sự an tĩnh này.

Chương 1118