Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1119

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ôn Lương Diệu vuốt mái tóc dài của cô, dừng trên khuôn mặt tinh xảo đang dần thành thục của cô. Ôn nhu lưu luyến. Hình Nhất Nặc liền ở trong lòng anh ngủ trưa. Ôn Lương Diệu cũng tựa vào đệm dày, nhìn bộ dạng cô gái trong ngực an tĩnh ngủ, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng. Trong thế giới náo nhiệt này, có thể có được một tâm hồn yên bình cùng thoải mái là một loại may mắn. Ầ TUÌN: Chạng vạng, Hình Nhất Nặc mở to mắt, liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô giống như một con mèo lười đang ngủ, cuộn mình trong vòng tay của anh. Ôn Lương Diệu tỉnh giấc, hàng mi dày rậm của anh mở ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang mỉm cười với anh. “Ngủ đủ chưa?” “Ừ! Ngủ đủ rồi. Buỏi tối chúng ta cùng đi mua thức ăn được không? Tối nay em muốn ăn món bít-tết anh làm.” Hình Nhất Nặc ngắng đầu mỉm cười. Thời gian ở bên cạnh anh, cô chỉ muốn bình yên trải qua. Cô bây giờ đã không còn có thể tùy ý đi dạo phố nữa. Cô ra cửa đều sợ bị nhận ra, cho nên điều này dưỡng thành cô muốn ở nhà nghỉ ngơi hơn. “Được!” “Em đi thay đồ đã.” Hình Nhất Nặc lập tức từ trong lòng anh đứng lên. Sau đó, cô còn chưa đi đến phòng đã đem áo ngoài cởi ra. Mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, vòng eo duyên dáng, lưu lại cho người đang ông một cái bóng lưng. Nhưng mà chuyện đầu tiên Ôn Lương Diệu làm chính là nhanh chóng tìm điều khiển rèm cửa. Đem rèm cửa đóng lại. Mặc dù phòng của anh tầm nhìn rộng, căn bản sẽ không bị nhìn lén. Nhưng mà xuất phát từ một loại ý nghĩ bảo vệ cô, anh vẫn làm phòng bị căn bản. Hình Nhất Nặc đi vào phòng thay quần áo, hiện tại đã là thời tiết tháng 5, đầu hạ sắp đến. Hình Nhất Nặc mặc một bộ áo hoodie trắng có nón trùm đầu, đội mũ che nắng, đeo thêm khẩu trang màu xám. Thay đồ trang điểm hoàn thành. “Có thể đi rồi.” Hình Nhất Nặc chớp đôi mắt to: “Em thế nào có được không? Có thể bị nhận ra không?” “Hẳn là sẽ không.” Ôn Lương Diệu an ủi cô. Hai người ra ngoài, Hình Nhất Nặc kéo cánh tay anh, vô cùng tự nhiên thân mật. Lái xe đi đến trung tâm thương mại gần đó. Trong siêu thị, cùng mua thật nhiều thức ăn cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Ôn Lương Diệu đẩy xe, Hình Nhất Nặc đi chọn thức ăn, cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn. Ngoài mua thức ăn, Hình Nhất Nặc cũng mua không ít đồ ăn vặt, cô là một tín đồ ăn uống. Đột nhiên, Hình Nhất Nặc đi đến trước một kệ hàng, cô không khỏi bất động, quay đầu ám chỉ Ôn Lương Diệu đến nhìn. Ôn Lương Diệu nhận được ám chỉ của cô, nhìn thấy hàng hóa trên kệ, anh liền buồn cười. Lúc này, Hình Nhất Nặc vươn lấy qua, lấy một hộp bỏ vào trong xe. Hình Nhất Nặc liền mắt nói: “Anh không cần nhìn size sao?” “Cái này không có cùng một size sao?” Hình Nhất Nặc có chút đỏ mặt, cô cũng không hiểu những thứ này. Ôn Lương Diệu cố nén cười, lắc đầu: “Có phân chia size lớn nhỏ.” “ÁI” Hình Nhất Nặc xấu hổ, sau đó cô cắn môi, tiến đến trước mặt anh hỏi: “Vậy anh là size nào?” Gương mặt trắng nõn của Ôn Lương Diệu có chút ửng đỏ, anh cầm lấy một hộp trong đó nhìn thoang qua rồi để lại vào xe, đem hộp vừa rồi Hình Nhát Nặc tiện tay bỏ vào trả về. Không có trả lời cô. Hình Nhất Nặc chớp mắt, đứng ngây người vài giây, đầu có chút ong ong. Lẽ nào cô hỏi sai rồi sao? Làm tổn thương tự tôn của anh rồi? Anh vì sao không chịu nói với cô? Hình Nhất Nặc nghĩ xong, thừa lúc Ôn Lương Diệu không chú ý, cô lập tức cuối người quan sát, lúc nhìn thấy size L, trong đầu Hình Nhất Nặc lại ong lên một tiếng. Size lớn sao?

Ôn Lương Diệu vuốt mái tóc dài của cô, dừng trên khuôn mặt tinh xảo đang dần thành thục của cô.

 

Ôn nhu lưu luyến.

 

Hình Nhất Nặc liền ở trong lòng anh ngủ trưa. Ôn Lương Diệu cũng tựa vào đệm dày, nhìn bộ dạng cô gái trong ngực an tĩnh ngủ, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

 

Trong thế giới náo nhiệt này, có thể có được một tâm hồn yên bình cùng thoải mái là một loại may mắn.

 

Ầ TUÌN: Chạng vạng, Hình Nhất Nặc mở to mắt, liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô giống như một con mèo lười đang ngủ, cuộn mình trong vòng tay của anh.

 

Ôn Lương Diệu tỉnh giấc, hàng mi dày rậm của anh mở ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang mỉm cười với anh.

 

“Ngủ đủ chưa?”

 

“Ừ! Ngủ đủ rồi. Buỏi tối chúng ta cùng đi mua thức ăn được không? Tối nay em muốn ăn món bít-tết anh làm.” Hình Nhất Nặc ngắng đầu mỉm cười.

 

Thời gian ở bên cạnh anh, cô chỉ muốn bình yên trải qua.

 

Cô bây giờ đã không còn có thể tùy ý đi dạo phố nữa. Cô ra cửa đều sợ bị nhận ra, cho nên điều này dưỡng thành cô muốn ở nhà nghỉ ngơi hơn.

 

“Được!”

 

“Em đi thay đồ đã.” Hình Nhất Nặc lập tức từ trong lòng anh đứng lên. Sau đó, cô còn chưa đi đến phòng đã đem áo ngoài cởi ra.

 

Mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, vòng eo duyên dáng, lưu lại cho người đang ông một cái bóng lưng.

 

Nhưng mà chuyện đầu tiên Ôn Lương Diệu làm chính là nhanh chóng tìm điều khiển rèm cửa.

 

Đem rèm cửa đóng lại.

 

Mặc dù phòng của anh tầm nhìn rộng, căn bản sẽ không bị nhìn lén.

 

Nhưng mà xuất phát từ một loại ý nghĩ bảo vệ cô, anh vẫn làm phòng bị căn bản. Hình Nhất Nặc đi vào phòng thay quần áo, hiện tại đã là thời tiết tháng 5, đầu hạ sắp đến.

 

Hình Nhất Nặc mặc một bộ áo hoodie trắng có nón trùm đầu, đội mũ che nắng, đeo thêm khẩu trang màu xám. Thay đồ trang điểm hoàn thành.

 

“Có thể đi rồi.” Hình Nhất Nặc chớp đôi mắt to: “Em thế nào có được không? Có thể bị nhận ra không?”

 

“Hẳn là sẽ không.” Ôn Lương Diệu an ủi cô.

 

Hai người ra ngoài, Hình Nhất Nặc kéo cánh tay anh, vô cùng tự nhiên thân mật.

 

Lái xe đi đến trung tâm thương mại gần đó. Trong siêu thị, cùng mua thật nhiều thức ăn cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

 

Ôn Lương Diệu đẩy xe, Hình Nhất Nặc đi chọn thức ăn, cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn.

 

Ngoài mua thức ăn, Hình Nhất Nặc cũng mua không ít đồ ăn vặt, cô là một tín đồ ăn uống.

 

Đột nhiên, Hình Nhất Nặc đi đến trước một kệ hàng, cô không khỏi bất động, quay đầu ám chỉ Ôn Lương Diệu đến nhìn.

 

Ôn Lương Diệu nhận được ám chỉ của cô, nhìn thấy hàng hóa trên kệ, anh liền buồn cười.

 

Lúc này, Hình Nhất Nặc vươn lấy qua, lấy một hộp bỏ vào trong xe.

 

Hình Nhất Nặc liền mắt nói: “Anh không cần nhìn size sao?”

 

“Cái này không có cùng một size sao?” Hình Nhất Nặc có chút đỏ mặt, cô cũng không hiểu những thứ này.

 

Ôn Lương Diệu cố nén cười, lắc đầu: “Có phân chia size lớn nhỏ.”

 

“ÁI” Hình Nhất Nặc xấu hổ, sau đó cô cắn môi, tiến đến trước mặt anh hỏi: “Vậy anh là size nào?”

 

Gương mặt trắng nõn của Ôn Lương Diệu có chút ửng đỏ, anh cầm lấy một hộp trong đó nhìn thoang qua rồi để lại vào xe, đem hộp vừa rồi Hình Nhát Nặc tiện tay bỏ vào trả về. Không có trả lời cô.

 

Hình Nhất Nặc chớp mắt, đứng ngây người vài giây, đầu có chút ong ong.

 

Lẽ nào cô hỏi sai rồi sao? Làm tổn thương tự tôn của anh rồi?

 

Anh vì sao không chịu nói với cô? Hình Nhất Nặc nghĩ xong, thừa lúc Ôn Lương Diệu không chú ý, cô lập tức cuối người quan sát, lúc nhìn thấy size L, trong đầu Hình Nhất Nặc lại ong lên một tiếng.

 

Size lớn sao?

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ôn Lương Diệu vuốt mái tóc dài của cô, dừng trên khuôn mặt tinh xảo đang dần thành thục của cô. Ôn nhu lưu luyến. Hình Nhất Nặc liền ở trong lòng anh ngủ trưa. Ôn Lương Diệu cũng tựa vào đệm dày, nhìn bộ dạng cô gái trong ngực an tĩnh ngủ, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng. Trong thế giới náo nhiệt này, có thể có được một tâm hồn yên bình cùng thoải mái là một loại may mắn. Ầ TUÌN: Chạng vạng, Hình Nhất Nặc mở to mắt, liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô giống như một con mèo lười đang ngủ, cuộn mình trong vòng tay của anh. Ôn Lương Diệu tỉnh giấc, hàng mi dày rậm của anh mở ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang mỉm cười với anh. “Ngủ đủ chưa?” “Ừ! Ngủ đủ rồi. Buỏi tối chúng ta cùng đi mua thức ăn được không? Tối nay em muốn ăn món bít-tết anh làm.” Hình Nhất Nặc ngắng đầu mỉm cười. Thời gian ở bên cạnh anh, cô chỉ muốn bình yên trải qua. Cô bây giờ đã không còn có thể tùy ý đi dạo phố nữa. Cô ra cửa đều sợ bị nhận ra, cho nên điều này dưỡng thành cô muốn ở nhà nghỉ ngơi hơn. “Được!” “Em đi thay đồ đã.” Hình Nhất Nặc lập tức từ trong lòng anh đứng lên. Sau đó, cô còn chưa đi đến phòng đã đem áo ngoài cởi ra. Mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, vòng eo duyên dáng, lưu lại cho người đang ông một cái bóng lưng. Nhưng mà chuyện đầu tiên Ôn Lương Diệu làm chính là nhanh chóng tìm điều khiển rèm cửa. Đem rèm cửa đóng lại. Mặc dù phòng của anh tầm nhìn rộng, căn bản sẽ không bị nhìn lén. Nhưng mà xuất phát từ một loại ý nghĩ bảo vệ cô, anh vẫn làm phòng bị căn bản. Hình Nhất Nặc đi vào phòng thay quần áo, hiện tại đã là thời tiết tháng 5, đầu hạ sắp đến. Hình Nhất Nặc mặc một bộ áo hoodie trắng có nón trùm đầu, đội mũ che nắng, đeo thêm khẩu trang màu xám. Thay đồ trang điểm hoàn thành. “Có thể đi rồi.” Hình Nhất Nặc chớp đôi mắt to: “Em thế nào có được không? Có thể bị nhận ra không?” “Hẳn là sẽ không.” Ôn Lương Diệu an ủi cô. Hai người ra ngoài, Hình Nhất Nặc kéo cánh tay anh, vô cùng tự nhiên thân mật. Lái xe đi đến trung tâm thương mại gần đó. Trong siêu thị, cùng mua thật nhiều thức ăn cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Ôn Lương Diệu đẩy xe, Hình Nhất Nặc đi chọn thức ăn, cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn. Ngoài mua thức ăn, Hình Nhất Nặc cũng mua không ít đồ ăn vặt, cô là một tín đồ ăn uống. Đột nhiên, Hình Nhất Nặc đi đến trước một kệ hàng, cô không khỏi bất động, quay đầu ám chỉ Ôn Lương Diệu đến nhìn. Ôn Lương Diệu nhận được ám chỉ của cô, nhìn thấy hàng hóa trên kệ, anh liền buồn cười. Lúc này, Hình Nhất Nặc vươn lấy qua, lấy một hộp bỏ vào trong xe. Hình Nhất Nặc liền mắt nói: “Anh không cần nhìn size sao?” “Cái này không có cùng một size sao?” Hình Nhất Nặc có chút đỏ mặt, cô cũng không hiểu những thứ này. Ôn Lương Diệu cố nén cười, lắc đầu: “Có phân chia size lớn nhỏ.” “ÁI” Hình Nhất Nặc xấu hổ, sau đó cô cắn môi, tiến đến trước mặt anh hỏi: “Vậy anh là size nào?” Gương mặt trắng nõn của Ôn Lương Diệu có chút ửng đỏ, anh cầm lấy một hộp trong đó nhìn thoang qua rồi để lại vào xe, đem hộp vừa rồi Hình Nhát Nặc tiện tay bỏ vào trả về. Không có trả lời cô. Hình Nhất Nặc chớp mắt, đứng ngây người vài giây, đầu có chút ong ong. Lẽ nào cô hỏi sai rồi sao? Làm tổn thương tự tôn của anh rồi? Anh vì sao không chịu nói với cô? Hình Nhất Nặc nghĩ xong, thừa lúc Ôn Lương Diệu không chú ý, cô lập tức cuối người quan sát, lúc nhìn thấy size L, trong đầu Hình Nhất Nặc lại ong lên một tiếng. Size lớn sao?

Chương 1119