“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 389: Nhóc thúi, miệng lưỡi dẻo quẹo”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lời này nói ra, cả người Minh Già Vân liền sững sờ.  “Được, được được!”  Minh Già Vân vội vàng nói: “Nếu ngươi chữa được cho con trai ta thì ta sẽ đồng ý hết, cho Minh Thanh Thanh lấy Tần Hâm Hâm, chọn ngày thành thân!”  “Được!”  Tần Ninh gật đầu: “Vậy đưa ta đi gặp Thái tử!”  Lúc này, Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã có cái nhìn khác hẳn về Tần Ninh.  Vị công tử này chẳng quan tâm đến chuyện gì cả, phảng phất như một người theo đạo Phật vậy.  Nhưng kết hợp với những chuyện cũ, hắn lại luôn hết mực lo cho Tần Sơn, Tần Hải và Tần Hâm Hâm.  Không thể không nói, công tử rất tốt với huynh đệ của mình.  Lúc này Tần Hâm Hâm đã cảm động vô cùng.  Lãnh thổ của bốn đại đế quốc và trị bệnh cho thái tử.  Lần này Tần Ninh cực kỳ kiên nhẫn, không hề tức giận, tất cả đều vì cậu.  “Ca, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh”.  Thân thể mập mạp ôm chặt lấy Tần Ninh, Tần Hâm Hâm kích động múa máy chân tay.  “Biến đi!”, Tần Ninh chau mày mắng: “Tên nhóc ngốc, chuyện chung thân đại sự của đệ, lãnh thổ của bốn đại đế quốc có là cái gì đâu?”  “Nếu đệ có thích Cửu Thiên Huyền Nữ thì ta cũng sẽ lấy cái Cửu U Đại Lục làm sính lễ cho đệ lấy!”  “Ca, kể từ hôm nay, huynh chính là thần tượng của đệ, cả đời này đệ sẽ lấy huynh làm gương!”, Tần Hâm Hâm kích động nói.  “Nhóc thúi, miệng lưỡi dẻo quẹo”.  Mấy người Tần Ninh đi theo Minh Già Vân, họ rời khỏi đại điện, đi đến đông cung.  Lúc này, bên ngoài đông cung có mấy chục vệ binh với thần sắc nghiêm trọng.  Ở giữa là một thanh niên mặc áo xanh, tóc dài tung xõa, cả người cầm kiếm kêu gào liên tục. Kiếm của hắn ta đâm liên tục về phía các vệ binh kia.  “Ông què, bắt hắn ta lại, đánh cho hắn ta một trận!”  Tần Ninh lên tiếng.  “Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”  Hoàng tử Minh Phong đột nhiên quát lên: “Ngươi đừng có làm loạn, bảo ngươi cứu người mà ngươi lại giết người à?” 

Lời này nói ra, cả người Minh Già Vân liền sững sờ.  

“Được, được được!”  

Minh Già Vân vội vàng nói: “Nếu ngươi chữa được cho con trai ta thì ta sẽ đồng ý hết, cho Minh Thanh Thanh lấy Tần Hâm Hâm, chọn ngày thành thân!”  

“Được!”  

Tần Ninh gật đầu: “Vậy đưa ta đi gặp Thái tử!”  

Lúc này, Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã có cái nhìn khác hẳn về Tần Ninh.  

Vị công tử này chẳng quan tâm đến chuyện gì cả, phảng phất như một người theo đạo Phật vậy.  

Nhưng kết hợp với những chuyện cũ, hắn lại luôn hết mực lo cho Tần Sơn, Tần Hải và Tần Hâm Hâm.  

Không thể không nói, công tử rất tốt với huynh đệ của mình.  

Lúc này Tần Hâm Hâm đã cảm động vô cùng.  

Lãnh thổ của bốn đại đế quốc và trị bệnh cho thái tử.  

Lần này Tần Ninh cực kỳ kiên nhẫn, không hề tức giận, tất cả đều vì cậu.  

“Ca, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh”.  

Thân thể mập mạp ôm chặt lấy Tần Ninh, Tần Hâm Hâm kích động múa máy chân tay.  

“Biến đi!”, Tần Ninh chau mày mắng: “Tên nhóc ngốc, chuyện chung thân đại sự của đệ, lãnh thổ của bốn đại đế quốc có là cái gì đâu?”  

“Nếu đệ có thích Cửu Thiên Huyền Nữ thì ta cũng sẽ lấy cái Cửu U Đại Lục làm sính lễ cho đệ lấy!”  

“Ca, kể từ hôm nay, huynh chính là thần tượng của đệ, cả đời này đệ sẽ lấy huynh làm gương!”, Tần Hâm Hâm kích động nói.  

“Nhóc thúi, miệng lưỡi dẻo quẹo”.  

Mấy người Tần Ninh đi theo Minh Già Vân, họ rời khỏi đại điện, đi đến đông cung.  

Lúc này, bên ngoài đông cung có mấy chục vệ binh với thần sắc nghiêm trọng.  

Ở giữa là một thanh niên mặc áo xanh, tóc dài tung xõa, cả người cầm kiếm kêu gào liên tục. Kiếm của hắn ta đâm liên tục về phía các vệ binh kia.  

“Ông què, bắt hắn ta lại, đánh cho hắn ta một trận!”  

Tần Ninh lên tiếng.  

“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”  

Hoàng tử Minh Phong đột nhiên quát lên: “Ngươi đừng có làm loạn, bảo ngươi cứu người mà ngươi lại giết người à?” 

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lời này nói ra, cả người Minh Già Vân liền sững sờ.  “Được, được được!”  Minh Già Vân vội vàng nói: “Nếu ngươi chữa được cho con trai ta thì ta sẽ đồng ý hết, cho Minh Thanh Thanh lấy Tần Hâm Hâm, chọn ngày thành thân!”  “Được!”  Tần Ninh gật đầu: “Vậy đưa ta đi gặp Thái tử!”  Lúc này, Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã có cái nhìn khác hẳn về Tần Ninh.  Vị công tử này chẳng quan tâm đến chuyện gì cả, phảng phất như một người theo đạo Phật vậy.  Nhưng kết hợp với những chuyện cũ, hắn lại luôn hết mực lo cho Tần Sơn, Tần Hải và Tần Hâm Hâm.  Không thể không nói, công tử rất tốt với huynh đệ của mình.  Lúc này Tần Hâm Hâm đã cảm động vô cùng.  Lãnh thổ của bốn đại đế quốc và trị bệnh cho thái tử.  Lần này Tần Ninh cực kỳ kiên nhẫn, không hề tức giận, tất cả đều vì cậu.  “Ca, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh”.  Thân thể mập mạp ôm chặt lấy Tần Ninh, Tần Hâm Hâm kích động múa máy chân tay.  “Biến đi!”, Tần Ninh chau mày mắng: “Tên nhóc ngốc, chuyện chung thân đại sự của đệ, lãnh thổ của bốn đại đế quốc có là cái gì đâu?”  “Nếu đệ có thích Cửu Thiên Huyền Nữ thì ta cũng sẽ lấy cái Cửu U Đại Lục làm sính lễ cho đệ lấy!”  “Ca, kể từ hôm nay, huynh chính là thần tượng của đệ, cả đời này đệ sẽ lấy huynh làm gương!”, Tần Hâm Hâm kích động nói.  “Nhóc thúi, miệng lưỡi dẻo quẹo”.  Mấy người Tần Ninh đi theo Minh Già Vân, họ rời khỏi đại điện, đi đến đông cung.  Lúc này, bên ngoài đông cung có mấy chục vệ binh với thần sắc nghiêm trọng.  Ở giữa là một thanh niên mặc áo xanh, tóc dài tung xõa, cả người cầm kiếm kêu gào liên tục. Kiếm của hắn ta đâm liên tục về phía các vệ binh kia.  “Ông què, bắt hắn ta lại, đánh cho hắn ta một trận!”  Tần Ninh lên tiếng.  “Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”  Hoàng tử Minh Phong đột nhiên quát lên: “Ngươi đừng có làm loạn, bảo ngươi cứu người mà ngươi lại giết người à?” 

Chương 389: Nhóc thúi, miệng lưỡi dẻo quẹo”.