“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 458: Lại là một nơi thú vị
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn thấy vẻ mặt này, Tần Ninh hơi tiến lại gần.Tần Ninh bây giờ, tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng chiều cao đã dần 1m , trông còn cao hơn Diệp Viên Viên nửa cái đầu.Hắn đi tới cạnh Diệp Viên Viên rồi giơ tay ra, xoa nhẹ lên khóe môi của Diệp Viên Viên, cười nói: “Cười nhiều lên một chút mới đẹp, cả ngày lạnh như băng chẳng ai dám lại gần?”Tần Ninh khẽ cười rồi sải bước ra ngoài.Diệp Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ với gò má ửng hồng.Lúc này, trên lưng con Thôn Thiên Ưng, Tần Ninh nhìn khung cảnh đang lùi về phía sau, trông như một bức tranh, trong lòng yên lặng.Có quá nhiều việc hắn cần làm.Cái chết của Minh Uyên, hắn phải điều tra thật rõ.Mà tin tức của Thiên Thanh Thạch, hắn cũng phải tìm hiểu thêm.Những điều này chỉ có thể điều tra rõ ràng khi vào được trong Cửu U.Mấy ngày gấp rút lên đường, mỗi ngày Tần Ninh đều tu hành, tốc độ nâng cấp rất nhiều, mà những vấn đề Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gặp phải khi tu hành cũng được các cô liên tục đưa ra để Tần Ninh giải đáp.Nhưng nhiều nhất vẫn là giúp Thẩm Văn Hiên hiểu được Cửu Nguyên đan điển.Trong thời gian 10 ngày, sau khi Thẩm Văn Hiên dần hiểu được đan điển mà Tần Ninh nhắc tới thì ngày càng kinh ngạc. Trước đây, ánh mắt hắn ta nhìn giới đan thuật chỉ là một phiến lá, mà Tần Ninh lại giúp hắn ta vén chiếc lá đó ra để nhìn thấy một cây đại thụ chọc trời, thậm chí, hắn ta có thể cảm giác được, những điều Tần Ninh chưa nói, chính là một mảnh trời xanh trong đợi hắn ta khám phá.Thái độ của Thẩm Văn Hiên đối với Tần Ninh cũng thay đổi 180 độ.Chẳng trách, chẳng trách đại sư Khương Vinh và cha lại sùng bái Tần Ninh như vậy.Hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh quả là hạ bút thành văn, rõ ràng mạch lạc, một số cách giải thích về đan đạo chưa từng được nghe qua, hoàn toàn khiến người ta phải kinh ngạc.Thẩm Văn Hiên đã hoàn toàn kính phục Tần Ninh.“Chào buổi sáng sư tôn ạ!”Nhìn thấy Tần Ninh bước ra từ trong phòng, Thẩm Văn Hiên đã nhiệt tình chào hỏi.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng một bên đều cười khổ.Có lẽ sau Thương Hư, Thẩm Văn Hiên sẽ trở thành người ủng hộ Tần Ninh cuồng nhiệt đứng thứ hai.Nơi thú vị?Thánh Minh Hoàng thềm cười khổ.Sợ là trên toàn Cửu U này, duy chỉ có Tần Ninh cho rằng, Đại Hoang Cổ là nơi thú vị.Quả nhiên, không tới nửa ngày, bước chân của mọi người đã đặt lên mảnh đất mà trước mặt có một loạt cờ hiệu cao chót vót. Phía xa đằng trước, một dòng sông đang ào ào chảy không ngừng, vắt ngang trước mắt. Đã tới Đại Hoang Cổ!
Nhìn thấy vẻ mặt này, Tần Ninh hơi tiến lại gần.
Tần Ninh bây giờ, tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng chiều cao đã dần 1m , trông còn cao hơn Diệp Viên Viên nửa cái đầu.
Hắn đi tới cạnh Diệp Viên Viên rồi giơ tay ra, xoa nhẹ lên khóe môi của Diệp Viên Viên, cười nói: “Cười nhiều lên một chút mới đẹp, cả ngày lạnh như băng chẳng ai dám lại gần?”
Tần Ninh khẽ cười rồi sải bước ra ngoài.
Diệp Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ với gò má ửng hồng.
Lúc này, trên lưng con Thôn Thiên Ưng, Tần Ninh nhìn khung cảnh đang lùi về phía sau, trông như một bức tranh, trong lòng yên lặng.
Có quá nhiều việc hắn cần làm.
Cái chết của Minh Uyên, hắn phải điều tra thật rõ.
Mà tin tức của Thiên Thanh Thạch, hắn cũng phải tìm hiểu thêm.
Những điều này chỉ có thể điều tra rõ ràng khi vào được trong Cửu U.
Mấy ngày gấp rút lên đường, mỗi ngày Tần Ninh đều tu hành, tốc độ nâng cấp rất nhiều, mà những vấn đề Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gặp phải khi tu hành cũng được các cô liên tục đưa ra để Tần Ninh giải đáp.
Nhưng nhiều nhất vẫn là giúp Thẩm Văn Hiên hiểu được Cửu Nguyên đan điển.
Trong thời gian 10 ngày, sau khi Thẩm Văn Hiên dần hiểu được đan điển mà Tần Ninh nhắc tới thì ngày càng kinh ngạc. Trước đây, ánh mắt hắn ta nhìn giới đan thuật chỉ là một phiến lá, mà Tần Ninh lại giúp hắn ta vén chiếc lá đó ra để nhìn thấy một cây đại thụ chọc trời, thậm chí, hắn ta có thể cảm giác được, những điều Tần Ninh chưa nói, chính là một mảnh trời xanh trong đợi hắn ta khám phá.
Thái độ của Thẩm Văn Hiên đối với Tần Ninh cũng thay đổi 180 độ.
Chẳng trách, chẳng trách đại sư Khương Vinh và cha lại sùng bái Tần Ninh như vậy.
Hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh quả là hạ bút thành văn, rõ ràng mạch lạc, một số cách giải thích về đan đạo chưa từng được nghe qua, hoàn toàn khiến người ta phải kinh ngạc.
Thẩm Văn Hiên đã hoàn toàn kính phục Tần Ninh.
“Chào buổi sáng sư tôn ạ!”
Nhìn thấy Tần Ninh bước ra từ trong phòng, Thẩm Văn Hiên đã nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng một bên đều cười khổ.
Có lẽ sau Thương Hư, Thẩm Văn Hiên sẽ trở thành người ủng hộ Tần Ninh cuồng nhiệt đứng thứ hai.
Nơi thú vị?
Thánh Minh Hoàng thềm cười khổ.
Sợ là trên toàn Cửu U này, duy chỉ có Tần Ninh cho rằng, Đại Hoang Cổ là nơi thú vị.
Quả nhiên, không tới nửa ngày, bước chân của mọi người đã đặt lên mảnh đất mà trước mặt có một loạt cờ hiệu cao chót vót. Phía xa đằng trước, một dòng sông đang ào ào chảy không ngừng, vắt ngang trước mắt. Đã tới Đại Hoang Cổ!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn thấy vẻ mặt này, Tần Ninh hơi tiến lại gần.Tần Ninh bây giờ, tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng chiều cao đã dần 1m , trông còn cao hơn Diệp Viên Viên nửa cái đầu.Hắn đi tới cạnh Diệp Viên Viên rồi giơ tay ra, xoa nhẹ lên khóe môi của Diệp Viên Viên, cười nói: “Cười nhiều lên một chút mới đẹp, cả ngày lạnh như băng chẳng ai dám lại gần?”Tần Ninh khẽ cười rồi sải bước ra ngoài.Diệp Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ với gò má ửng hồng.Lúc này, trên lưng con Thôn Thiên Ưng, Tần Ninh nhìn khung cảnh đang lùi về phía sau, trông như một bức tranh, trong lòng yên lặng.Có quá nhiều việc hắn cần làm.Cái chết của Minh Uyên, hắn phải điều tra thật rõ.Mà tin tức của Thiên Thanh Thạch, hắn cũng phải tìm hiểu thêm.Những điều này chỉ có thể điều tra rõ ràng khi vào được trong Cửu U.Mấy ngày gấp rút lên đường, mỗi ngày Tần Ninh đều tu hành, tốc độ nâng cấp rất nhiều, mà những vấn đề Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gặp phải khi tu hành cũng được các cô liên tục đưa ra để Tần Ninh giải đáp.Nhưng nhiều nhất vẫn là giúp Thẩm Văn Hiên hiểu được Cửu Nguyên đan điển.Trong thời gian 10 ngày, sau khi Thẩm Văn Hiên dần hiểu được đan điển mà Tần Ninh nhắc tới thì ngày càng kinh ngạc. Trước đây, ánh mắt hắn ta nhìn giới đan thuật chỉ là một phiến lá, mà Tần Ninh lại giúp hắn ta vén chiếc lá đó ra để nhìn thấy một cây đại thụ chọc trời, thậm chí, hắn ta có thể cảm giác được, những điều Tần Ninh chưa nói, chính là một mảnh trời xanh trong đợi hắn ta khám phá.Thái độ của Thẩm Văn Hiên đối với Tần Ninh cũng thay đổi 180 độ.Chẳng trách, chẳng trách đại sư Khương Vinh và cha lại sùng bái Tần Ninh như vậy.Hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh quả là hạ bút thành văn, rõ ràng mạch lạc, một số cách giải thích về đan đạo chưa từng được nghe qua, hoàn toàn khiến người ta phải kinh ngạc.Thẩm Văn Hiên đã hoàn toàn kính phục Tần Ninh.“Chào buổi sáng sư tôn ạ!”Nhìn thấy Tần Ninh bước ra từ trong phòng, Thẩm Văn Hiên đã nhiệt tình chào hỏi.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng một bên đều cười khổ.Có lẽ sau Thương Hư, Thẩm Văn Hiên sẽ trở thành người ủng hộ Tần Ninh cuồng nhiệt đứng thứ hai.Nơi thú vị?Thánh Minh Hoàng thềm cười khổ.Sợ là trên toàn Cửu U này, duy chỉ có Tần Ninh cho rằng, Đại Hoang Cổ là nơi thú vị.Quả nhiên, không tới nửa ngày, bước chân của mọi người đã đặt lên mảnh đất mà trước mặt có một loạt cờ hiệu cao chót vót. Phía xa đằng trước, một dòng sông đang ào ào chảy không ngừng, vắt ngang trước mắt. Đã tới Đại Hoang Cổ!