“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 465: Đây là đạp lên tấm thép rồi đấy!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vũ Thiên Hành lúc này bất giác run lên, yếu ớt nói: “Ngươi ngươi ngươi… giết Dương Dũ rồi, cương quốc Tam Dương sẽ không tha cho ngươi!”“Không tha cho ta thì tới tìm ta là được”.Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn Vũ Thiên Hành, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, âm u nói: “Ngươi cố ý đưa gã tới để lấy lại mặt mũi cho ngươi đúng không?”Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Ninh đem theo sát khí đằng đằng, Vũ Thiên Hành không nói hai lời, lui bước bỏ chạy.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiến lại đứng bên cạnh hắn.“Công tử thật khí phách, người không lấy ta và Viên Viên ra để đánh cược!”, Vân Sương Nhi xúc động nói.“Ta không nỡ đánh cược các cô. Gã này quá phiền phức, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của hai cô quá lớn rồi đấy!”Tần Ninh mỉm cười, nhìn hai người nói: “Thấy các cô dần trưởng thành, trổ mã ngày càng mê hoặc lòng người. Công tử ta đang nghĩ, lúc nào để các cô bắt đầu hầu ngủ ta đây!”Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều la lối một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.Tần Ninh gần đây ngày càng quá trớn…Lúc này, Thánh Minh Hoàng lại không cười nổi.Một công tử của cương quốc Tam Dương đã chết, chuyện này không thể cho qua như vậy.Giết nhỏ thì chắc chắn lớn sẽ tới, lớn tới gì to chuyện.Với tư cách là cương quốc, từ trước tới nay chỉ đi bắt nạt kẻ khác chứ nào có phần kẻ khác bắt nạt chúng.Nhưng, lần này, kẻ bắt nạt cương quốc Tam Dương lại chính là Tần Ninh.Đây là đạp lên tấm thép rồi đấy!Mà đúng lúc này, ở bên kia, Vũ Thiên Hành thật sự ngây ngốc.Dương Dũ cứ thế mà chết.Quả thật là điều không thể tin được.Cái gì!Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người trong căn phòng trở nên lạnh lẽo.Dương Tuyệt kia lạnh lùng nói: “Xem ra, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, mấy gã này đã bốc lửa lên đầu, đến người của cương quốc Tam Dương cũng dám động vào rồi đấy!”“Dương Tuyệt, bình tĩnh”.
Vũ Thiên Hành lúc này bất giác run lên, yếu ớt nói: “Ngươi ngươi ngươi… giết Dương Dũ rồi, cương quốc Tam Dương sẽ không tha cho ngươi!”
“Không tha cho ta thì tới tìm ta là được”.
Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn Vũ Thiên Hành, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, âm u nói: “Ngươi cố ý đưa gã tới để lấy lại mặt mũi cho ngươi đúng không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Ninh đem theo sát khí đằng đằng, Vũ Thiên Hành không nói hai lời, lui bước bỏ chạy.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiến lại đứng bên cạnh hắn.
“Công tử thật khí phách, người không lấy ta và Viên Viên ra để đánh cược!”, Vân Sương Nhi xúc động nói.
“Ta không nỡ đánh cược các cô. Gã này quá phiền phức, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của hai cô quá lớn rồi đấy!”
Tần Ninh mỉm cười, nhìn hai người nói: “Thấy các cô dần trưởng thành, trổ mã ngày càng mê hoặc lòng người. Công tử ta đang nghĩ, lúc nào để các cô bắt đầu hầu ngủ ta đây!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều la lối một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tần Ninh gần đây ngày càng quá trớn…
Lúc này, Thánh Minh Hoàng lại không cười nổi.
Một công tử của cương quốc Tam Dương đã chết, chuyện này không thể cho qua như vậy.
Giết nhỏ thì chắc chắn lớn sẽ tới, lớn tới gì to chuyện.
Với tư cách là cương quốc, từ trước tới nay chỉ đi bắt nạt kẻ khác chứ nào có phần kẻ khác bắt nạt chúng.
Nhưng, lần này, kẻ bắt nạt cương quốc Tam Dương lại chính là Tần Ninh.
Đây là đạp lên tấm thép rồi đấy!
Mà đúng lúc này, ở bên kia, Vũ Thiên Hành thật sự ngây ngốc.
Dương Dũ cứ thế mà chết.
Quả thật là điều không thể tin được.
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người trong căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Dương Tuyệt kia lạnh lùng nói: “Xem ra, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, mấy gã này đã bốc lửa lên đầu, đến người của cương quốc Tam Dương cũng dám động vào rồi đấy!”
“Dương Tuyệt, bình tĩnh”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vũ Thiên Hành lúc này bất giác run lên, yếu ớt nói: “Ngươi ngươi ngươi… giết Dương Dũ rồi, cương quốc Tam Dương sẽ không tha cho ngươi!”“Không tha cho ta thì tới tìm ta là được”.Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn Vũ Thiên Hành, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, âm u nói: “Ngươi cố ý đưa gã tới để lấy lại mặt mũi cho ngươi đúng không?”Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Ninh đem theo sát khí đằng đằng, Vũ Thiên Hành không nói hai lời, lui bước bỏ chạy.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiến lại đứng bên cạnh hắn.“Công tử thật khí phách, người không lấy ta và Viên Viên ra để đánh cược!”, Vân Sương Nhi xúc động nói.“Ta không nỡ đánh cược các cô. Gã này quá phiền phức, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của hai cô quá lớn rồi đấy!”Tần Ninh mỉm cười, nhìn hai người nói: “Thấy các cô dần trưởng thành, trổ mã ngày càng mê hoặc lòng người. Công tử ta đang nghĩ, lúc nào để các cô bắt đầu hầu ngủ ta đây!”Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều la lối một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.Tần Ninh gần đây ngày càng quá trớn…Lúc này, Thánh Minh Hoàng lại không cười nổi.Một công tử của cương quốc Tam Dương đã chết, chuyện này không thể cho qua như vậy.Giết nhỏ thì chắc chắn lớn sẽ tới, lớn tới gì to chuyện.Với tư cách là cương quốc, từ trước tới nay chỉ đi bắt nạt kẻ khác chứ nào có phần kẻ khác bắt nạt chúng.Nhưng, lần này, kẻ bắt nạt cương quốc Tam Dương lại chính là Tần Ninh.Đây là đạp lên tấm thép rồi đấy!Mà đúng lúc này, ở bên kia, Vũ Thiên Hành thật sự ngây ngốc.Dương Dũ cứ thế mà chết.Quả thật là điều không thể tin được.Cái gì!Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người trong căn phòng trở nên lạnh lẽo.Dương Tuyệt kia lạnh lùng nói: “Xem ra, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, mấy gã này đã bốc lửa lên đầu, đến người của cương quốc Tam Dương cũng dám động vào rồi đấy!”“Dương Tuyệt, bình tĩnh”.