“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 473

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Không lâu sau, hai người cùng rơi xuống đất, Thương Hư đạp mỗi người dưới 1 chân.  “Công tử, làm thế nào?”, Thương Hư nhìn Tần Ninh.  “Giết thì có vẻ ta khát máu quá…”  Nhìn hai lão già kia, Tần Ninh chậm rãi nói: “Thôi, phế tu vi đi vậy!”  “Ngươi dám!”  “Ngươi dám!”  “Ngươi dám!”  Gần như đồng thời cả ba người Dương Thiên Thương, Dương Vấn Phong và Dương Tuyệt cùng nghiêm giọng quát lên.  Phế tu vi sao?  Đoạt Anh và Đoạt Thốn chính là tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ của cương quốc Tam Dương.  Tuy cương quốc lớn mạnh, nhưng tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ ở trong cương quốc lại không nhiều. Đối với cương quốc, 1 cảnh giới Thiên Võ cũng là một phần lực chiến đấu mạnh mẽ, là lực lượng cốt lõi.  Giết?  Sao lại thế được!  “Ngươi nhìn xem ta dám hay không?”  Tần Ninh tức giận nhìn chúng.  “Dương Dũ kia trêu chọc tì nữ của ta, nói lời vô lễ, mơ tưởng động tay chân với ta. Ta giết gã, các người không hài lòng sao?”  Tần Ninh lạnh lùng nói: “Muốn gây rắc rối thì chọn quả hồng mềm. Chỉ có thể nói là, các ngươi tìm sai người rồi!”  Lời này khiến vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng không thôi.  Trong khoảnh khắc này, ba người Dương Thiên Thương đã hiểu ra, sự việc vốn không như Vũ Thiên Hành nói.  “Đáng chết!”  Dương Thiên Thương hiểu được, chúng đang đạp phải tấm sắt rồi.  Nhưng danh dự của cương quốc Tam Dương thì sao có thể cứ thế mà rút lui?  Xung quanh tập trung một vài đế quốc và thượng quốc, thậm chí có người của cương quốc. Lẽ nào cương quốc Tam Dương của bọn chúng lại phải cúi đầu trước 1 thượng quốc?  “Thương Hư, phế đi!”  Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều nín thở.  “Tam hoàng thúc!”  Thấy người đi tới, mặc một bộ quần áo màu tím, tóc dài buộc lên, bộ dạng trung niên trông rất phúc hậu, chính là vương gia Dương Khai Thái của cương quốc Tam Dương!  “Lần này lớn chuyện rồi!” 

Không lâu sau, hai người cùng rơi xuống đất, Thương Hư đạp mỗi người dưới 1 chân.  

“Công tử, làm thế nào?”, Thương Hư nhìn Tần Ninh.  

“Giết thì có vẻ ta khát máu quá…”  

Nhìn hai lão già kia, Tần Ninh chậm rãi nói: “Thôi, phế tu vi đi vậy!”  

“Ngươi dám!”  

“Ngươi dám!”  

“Ngươi dám!”  

Gần như đồng thời cả ba người Dương Thiên Thương, Dương Vấn Phong và Dương Tuyệt cùng nghiêm giọng quát lên.  

Phế tu vi sao?  

Đoạt Anh và Đoạt Thốn chính là tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ của cương quốc Tam Dương.  

Tuy cương quốc lớn mạnh, nhưng tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ ở trong cương quốc lại không nhiều. Đối với cương quốc, 1 cảnh giới Thiên Võ cũng là một phần lực chiến đấu mạnh mẽ, là lực lượng cốt lõi.  

Giết?  

Sao lại thế được!  

“Ngươi nhìn xem ta dám hay không?”  

Tần Ninh tức giận nhìn chúng.  

“Dương Dũ kia trêu chọc tì nữ của ta, nói lời vô lễ, mơ tưởng động tay chân với ta. Ta giết gã, các người không hài lòng sao?”  

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Muốn gây rắc rối thì chọn quả hồng mềm. Chỉ có thể nói là, các ngươi tìm sai người rồi!”  

Lời này khiến vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng không thôi.  

Trong khoảnh khắc này, ba người Dương Thiên Thương đã hiểu ra, sự việc vốn không như Vũ Thiên Hành nói.  

“Đáng chết!”  

Dương Thiên Thương hiểu được, chúng đang đạp phải tấm sắt rồi.  

Nhưng danh dự của cương quốc Tam Dương thì sao có thể cứ thế mà rút lui?  

Xung quanh tập trung một vài đế quốc và thượng quốc, thậm chí có người của cương quốc. Lẽ nào cương quốc Tam Dương của bọn chúng lại phải cúi đầu trước 1 thượng quốc?  

“Thương Hư, phế đi!”  

Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều nín thở.  

“Tam hoàng thúc!”  

Thấy người đi tới, mặc một bộ quần áo màu tím, tóc dài buộc lên, bộ dạng trung niên trông rất phúc hậu, chính là vương gia Dương Khai Thái của cương quốc Tam Dương!  

“Lần này lớn chuyện rồi!” 

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Không lâu sau, hai người cùng rơi xuống đất, Thương Hư đạp mỗi người dưới 1 chân.  “Công tử, làm thế nào?”, Thương Hư nhìn Tần Ninh.  “Giết thì có vẻ ta khát máu quá…”  Nhìn hai lão già kia, Tần Ninh chậm rãi nói: “Thôi, phế tu vi đi vậy!”  “Ngươi dám!”  “Ngươi dám!”  “Ngươi dám!”  Gần như đồng thời cả ba người Dương Thiên Thương, Dương Vấn Phong và Dương Tuyệt cùng nghiêm giọng quát lên.  Phế tu vi sao?  Đoạt Anh và Đoạt Thốn chính là tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ của cương quốc Tam Dương.  Tuy cương quốc lớn mạnh, nhưng tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ ở trong cương quốc lại không nhiều. Đối với cương quốc, 1 cảnh giới Thiên Võ cũng là một phần lực chiến đấu mạnh mẽ, là lực lượng cốt lõi.  Giết?  Sao lại thế được!  “Ngươi nhìn xem ta dám hay không?”  Tần Ninh tức giận nhìn chúng.  “Dương Dũ kia trêu chọc tì nữ của ta, nói lời vô lễ, mơ tưởng động tay chân với ta. Ta giết gã, các người không hài lòng sao?”  Tần Ninh lạnh lùng nói: “Muốn gây rắc rối thì chọn quả hồng mềm. Chỉ có thể nói là, các ngươi tìm sai người rồi!”  Lời này khiến vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng không thôi.  Trong khoảnh khắc này, ba người Dương Thiên Thương đã hiểu ra, sự việc vốn không như Vũ Thiên Hành nói.  “Đáng chết!”  Dương Thiên Thương hiểu được, chúng đang đạp phải tấm sắt rồi.  Nhưng danh dự của cương quốc Tam Dương thì sao có thể cứ thế mà rút lui?  Xung quanh tập trung một vài đế quốc và thượng quốc, thậm chí có người của cương quốc. Lẽ nào cương quốc Tam Dương của bọn chúng lại phải cúi đầu trước 1 thượng quốc?  “Thương Hư, phế đi!”  Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều nín thở.  “Tam hoàng thúc!”  Thấy người đi tới, mặc một bộ quần áo màu tím, tóc dài buộc lên, bộ dạng trung niên trông rất phúc hậu, chính là vương gia Dương Khai Thái của cương quốc Tam Dương!  “Lần này lớn chuyện rồi!” 

Chương 473