“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 493
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lần này thì cô ta thật sự xác định, Tần Ninh có cách của mình để tìm ra lệnh bài. Một ngày này, hai người đang nghỉ ngơi ở bên dòng suối thì từng âm thanh phá không vang lên, từng bóng người lần lượt xuất hiện xung quanh họ. “Hoàng huynh của ta tới rồi!” Lục Tử Yên tỏ ra mừng rỡ, vội vàng đứng lên. “Tử Yên!” “Hoàng huynh!” Người tới mặc một bộ áo choàng màu xanh, trông rất tuấn tú, vẻ ngoài dường như có mấy phần giống Lục Tử Yên. “Công tử Tần Ninh, vị này là hoàng huynh của ta. Lục Thính Phong, cũng là hoàng tử dẫn đội của thượng quốc Lộc Thiên chúng ta lần này”. Lục Tử Yên giới thiệu nói. Lúc này, phía sau Lục Thính Phong có khoảng mười mấy tên. Lục Thính Phong nhìn Tần Ninh, cười nhạt nói: “Đã nghe đại danh của Tần công tử từ lâu, đa tạ Tần công tử đã có ơn cứu mạng với muội nhà ta”. “Chuyện nhỏ mà thôi!” Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu các ngươi đã tới thì chắc cũng đã rõ yêu cầu của ta. Được rồi, bây giờ xem xem báu vật mà các ngươi mang tới có thể làm ta động lòng hay không”. “Ta giới thiệu cho Tần công tử một chút”. “Đây là thái tử Dục Thanh Viễn, hoàng tử Hàm Diễm, công tử Lưu Nghệ Khắc của thượng quốc Bắc Dục”. Lục Thính Phong giới thiệu một lượt mười mấy tên xung quanh. Tần Ninh khẽ gật đầu. “Công tử Tần Ninh, nếu ngươi đã có lệnh bài tông môn thì có thể lấy ra trước, để ta kiểm nghiệm xem có phải là thật không?” Dục Thanh Viễn cười nói. Tần Ninh vung bàn tay lên, 10 tấm lệnh bài lần lượt xuất hiện, trong đó, lệnh bài của Xích Vân Tông khiến hơi thở của bọn chúng trở nên gấp gáp hẳn. “Lệnh bài Xích Vân Tông”. Dục Thanh Viễn nhìn thấy tấm lệnh bài này thì thân thể không nhịn được mà khẽ run rẩy. Đây là lệnh bài của tông môn hạng 2.
Lần này thì cô ta thật sự xác định, Tần Ninh có cách của mình để tìm ra lệnh bài.
Một ngày này, hai người đang nghỉ ngơi ở bên dòng suối thì từng âm thanh phá không vang lên, từng bóng người lần lượt xuất hiện xung quanh họ.
“Hoàng huynh của ta tới rồi!”
Lục Tử Yên tỏ ra mừng rỡ, vội vàng đứng lên.
“Tử Yên!”
“Hoàng huynh!”
Người tới mặc một bộ áo choàng màu xanh, trông rất tuấn tú, vẻ ngoài dường như có mấy phần giống Lục Tử Yên.
“Công tử Tần Ninh, vị này là hoàng huynh của ta. Lục Thính Phong, cũng là hoàng tử dẫn đội của thượng quốc Lộc Thiên chúng ta lần này”.
Lục Tử Yên giới thiệu nói.
Lúc này, phía sau Lục Thính Phong có khoảng mười mấy tên.
Lục Thính Phong nhìn Tần Ninh, cười nhạt nói: “Đã nghe đại danh của Tần công tử từ lâu, đa tạ Tần công tử đã có ơn cứu mạng với muội nhà ta”.
“Chuyện nhỏ mà thôi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu các ngươi đã tới thì chắc cũng đã rõ yêu cầu của ta. Được rồi, bây giờ xem xem báu vật mà các ngươi mang tới có thể làm ta động lòng hay không”.
“Ta giới thiệu cho Tần công tử một chút”.
“Đây là thái tử Dục Thanh Viễn, hoàng tử Hàm Diễm, công tử Lưu Nghệ Khắc của thượng quốc Bắc Dục”.
Lục Thính Phong giới thiệu một lượt mười mấy tên xung quanh.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Công tử Tần Ninh, nếu ngươi đã có lệnh bài tông môn thì có thể lấy ra trước, để ta kiểm nghiệm xem có phải là thật không?”
Dục Thanh Viễn cười nói.
Tần Ninh vung bàn tay lên, 10 tấm lệnh bài lần lượt xuất hiện, trong đó, lệnh bài của Xích Vân Tông khiến hơi thở của bọn chúng trở nên gấp gáp hẳn.
“Lệnh bài Xích Vân Tông”.
Dục Thanh Viễn nhìn thấy tấm lệnh bài này thì thân thể không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Đây là lệnh bài của tông môn hạng 2.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lần này thì cô ta thật sự xác định, Tần Ninh có cách của mình để tìm ra lệnh bài. Một ngày này, hai người đang nghỉ ngơi ở bên dòng suối thì từng âm thanh phá không vang lên, từng bóng người lần lượt xuất hiện xung quanh họ. “Hoàng huynh của ta tới rồi!” Lục Tử Yên tỏ ra mừng rỡ, vội vàng đứng lên. “Tử Yên!” “Hoàng huynh!” Người tới mặc một bộ áo choàng màu xanh, trông rất tuấn tú, vẻ ngoài dường như có mấy phần giống Lục Tử Yên. “Công tử Tần Ninh, vị này là hoàng huynh của ta. Lục Thính Phong, cũng là hoàng tử dẫn đội của thượng quốc Lộc Thiên chúng ta lần này”. Lục Tử Yên giới thiệu nói. Lúc này, phía sau Lục Thính Phong có khoảng mười mấy tên. Lục Thính Phong nhìn Tần Ninh, cười nhạt nói: “Đã nghe đại danh của Tần công tử từ lâu, đa tạ Tần công tử đã có ơn cứu mạng với muội nhà ta”. “Chuyện nhỏ mà thôi!” Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu các ngươi đã tới thì chắc cũng đã rõ yêu cầu của ta. Được rồi, bây giờ xem xem báu vật mà các ngươi mang tới có thể làm ta động lòng hay không”. “Ta giới thiệu cho Tần công tử một chút”. “Đây là thái tử Dục Thanh Viễn, hoàng tử Hàm Diễm, công tử Lưu Nghệ Khắc của thượng quốc Bắc Dục”. Lục Thính Phong giới thiệu một lượt mười mấy tên xung quanh. Tần Ninh khẽ gật đầu. “Công tử Tần Ninh, nếu ngươi đã có lệnh bài tông môn thì có thể lấy ra trước, để ta kiểm nghiệm xem có phải là thật không?” Dục Thanh Viễn cười nói. Tần Ninh vung bàn tay lên, 10 tấm lệnh bài lần lượt xuất hiện, trong đó, lệnh bài của Xích Vân Tông khiến hơi thở của bọn chúng trở nên gấp gáp hẳn. “Lệnh bài Xích Vân Tông”. Dục Thanh Viễn nhìn thấy tấm lệnh bài này thì thân thể không nhịn được mà khẽ run rẩy. Đây là lệnh bài của tông môn hạng 2.