“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 496
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Dục Thanh Viễn cười khà khà: “Lục Thính Phong, nếu huynh không muốn cướp thì tránh ra, huynh không tiếc giành lấy lệnh bài còn bọn ta thì tiếc lắm”. “Thằng nhãi này chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1, bây giờ lại lạc nhóm thì có gì mà phải kiêng kị!” Hàm Diễm phụ họa nói: “Nếu đã như thế thì mọi người chuẩn bị, hành động thôi!” Tần Ninh nghe thấy mấy tên này bàn bạc thì bất chợt thở dài. . Truyện Mạt Thế“Nhóc con, bây giờ thở dài thì cũng muộn rồi”, Dục Thanh Viễn lúc này nghiêm giọng, sải bước đi lên. “Tại sao cứ thích chết vậy…” Tần Ninh bất lực nói. “Đại ca, nhanh giúp hắn đi!”, Lục Tử Yên lo lắng không thôi. “Tử Yên, muội yên lặng đi”. Lục Thính Phong khổ sở nói: “Dục Thanh Viễn chính là cảnh giới Linh Phách tầng 3, Hàm Diễm và Lưu Nghệ Khắc cũng như thế, nếu như chọc bọn chúng giận lây sang chúng ta thì làm thế nào?” “Chúng ta giành được lệnh bài là đủ rồi”. “Chúng ta và Tần Ninh là quan hệ giao dịch!” “Đại ca, sao huynh lại nói như vậy? Là hắn đã cứu muội đó!”, Lục Tử Yên vô cùng tức giận, đang muốn ra tay thì lại bị Lục Thính Phong ngăn lại. Mà lúc này, Dục Thanh Viễn, Hàm Diễm, Lưu Nghệ Khắc đã dẫn đầu mười mấy tên khác bao vây quanh Tần Ninh. “Kích động như vậy sao?” Tần Ninh khẽ nhếch mép, nhìn mấy tên đó cười lạnh nói: “Muốn giao dịch công bằng với các ngươi nhưng các ngươi lại không thích tuân thủ nguyên tắc!” “Giết người cướp của? Cũng phải tự nhìn lại mình mới được”. “Hê hê, công tử Tần Ninh, trong Đại Hoang Cổ, giao dịch chẳng có quy tắc gì hết!” “Ha ha…” Nghe lời này của Tần Ninh, đám người không nhịn được phá lên cười. “Lời nói của ngươi, chính là quy tắc?”, Dục Thanh Viễn không nhịn được cười lớn: “Nhóc con, muốn giữ lại chút mặt mũi thì cũng phải xem tình hình thế nào. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, nói không chừng chúng ta còn nể tình ngươi bỏ công bỏ sức mà để lại cho ngươi 1, 2 tấm lệnh bài, để ngươi sống tiếp!” Nghe lời này, Tần Ninh lại cười khổ lắc đầu.
Dục Thanh Viễn cười khà khà: “Lục Thính Phong, nếu huynh không muốn cướp thì tránh ra, huynh không tiếc giành lấy lệnh bài còn bọn ta thì tiếc lắm”.
“Thằng nhãi này chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1, bây giờ lại lạc nhóm thì có gì mà phải kiêng kị!”
Hàm Diễm phụ họa nói: “Nếu đã như thế thì mọi người chuẩn bị, hành động thôi!”
Tần Ninh nghe thấy mấy tên này bàn bạc thì bất chợt thở dài. . Truyện Mạt Thế
“Nhóc con, bây giờ thở dài thì cũng muộn rồi”, Dục Thanh Viễn lúc này nghiêm giọng, sải bước đi lên.
“Tại sao cứ thích chết vậy…”
Tần Ninh bất lực nói.
“Đại ca, nhanh giúp hắn đi!”, Lục Tử Yên lo lắng không thôi.
“Tử Yên, muội yên lặng đi”.
Lục Thính Phong khổ sở nói: “Dục Thanh Viễn chính là cảnh giới Linh Phách tầng 3, Hàm Diễm và Lưu Nghệ Khắc cũng như thế, nếu như chọc bọn chúng giận lây sang chúng ta thì làm thế nào?”
“Chúng ta giành được lệnh bài là đủ rồi”.
“Chúng ta và Tần Ninh là quan hệ giao dịch!”
“Đại ca, sao huynh lại nói như vậy? Là hắn đã cứu muội đó!”, Lục Tử Yên vô cùng tức giận, đang muốn ra tay thì lại bị Lục Thính Phong ngăn lại. Mà lúc này, Dục Thanh Viễn, Hàm Diễm, Lưu Nghệ Khắc đã dẫn đầu mười mấy tên khác bao vây quanh Tần Ninh.
“Kích động như vậy sao?”
Tần Ninh khẽ nhếch mép, nhìn mấy tên đó cười lạnh nói: “Muốn giao dịch công bằng với các ngươi nhưng các ngươi lại không thích tuân thủ nguyên tắc!”
“Giết người cướp của? Cũng phải tự nhìn lại mình mới được”.
“Hê hê, công tử Tần Ninh, trong Đại Hoang Cổ, giao dịch chẳng có quy tắc gì hết!”
“Ha ha…”
Nghe lời này của Tần Ninh, đám người không nhịn được phá lên cười.
“Lời nói của ngươi, chính là quy tắc?”, Dục Thanh Viễn không nhịn được cười lớn: “Nhóc con, muốn giữ lại chút mặt mũi thì cũng phải xem tình hình thế nào. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, nói không chừng chúng ta còn nể tình ngươi bỏ công bỏ sức mà để lại cho ngươi 1, 2 tấm lệnh bài, để ngươi sống tiếp!”
Nghe lời này, Tần Ninh lại cười khổ lắc đầu.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Dục Thanh Viễn cười khà khà: “Lục Thính Phong, nếu huynh không muốn cướp thì tránh ra, huynh không tiếc giành lấy lệnh bài còn bọn ta thì tiếc lắm”. “Thằng nhãi này chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1, bây giờ lại lạc nhóm thì có gì mà phải kiêng kị!” Hàm Diễm phụ họa nói: “Nếu đã như thế thì mọi người chuẩn bị, hành động thôi!” Tần Ninh nghe thấy mấy tên này bàn bạc thì bất chợt thở dài. . Truyện Mạt Thế“Nhóc con, bây giờ thở dài thì cũng muộn rồi”, Dục Thanh Viễn lúc này nghiêm giọng, sải bước đi lên. “Tại sao cứ thích chết vậy…” Tần Ninh bất lực nói. “Đại ca, nhanh giúp hắn đi!”, Lục Tử Yên lo lắng không thôi. “Tử Yên, muội yên lặng đi”. Lục Thính Phong khổ sở nói: “Dục Thanh Viễn chính là cảnh giới Linh Phách tầng 3, Hàm Diễm và Lưu Nghệ Khắc cũng như thế, nếu như chọc bọn chúng giận lây sang chúng ta thì làm thế nào?” “Chúng ta giành được lệnh bài là đủ rồi”. “Chúng ta và Tần Ninh là quan hệ giao dịch!” “Đại ca, sao huynh lại nói như vậy? Là hắn đã cứu muội đó!”, Lục Tử Yên vô cùng tức giận, đang muốn ra tay thì lại bị Lục Thính Phong ngăn lại. Mà lúc này, Dục Thanh Viễn, Hàm Diễm, Lưu Nghệ Khắc đã dẫn đầu mười mấy tên khác bao vây quanh Tần Ninh. “Kích động như vậy sao?” Tần Ninh khẽ nhếch mép, nhìn mấy tên đó cười lạnh nói: “Muốn giao dịch công bằng với các ngươi nhưng các ngươi lại không thích tuân thủ nguyên tắc!” “Giết người cướp của? Cũng phải tự nhìn lại mình mới được”. “Hê hê, công tử Tần Ninh, trong Đại Hoang Cổ, giao dịch chẳng có quy tắc gì hết!” “Ha ha…” Nghe lời này của Tần Ninh, đám người không nhịn được phá lên cười. “Lời nói của ngươi, chính là quy tắc?”, Dục Thanh Viễn không nhịn được cười lớn: “Nhóc con, muốn giữ lại chút mặt mũi thì cũng phải xem tình hình thế nào. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, nói không chừng chúng ta còn nể tình ngươi bỏ công bỏ sức mà để lại cho ngươi 1, 2 tấm lệnh bài, để ngươi sống tiếp!” Nghe lời này, Tần Ninh lại cười khổ lắc đầu.