“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 562

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Mười viên? Sao ngươi không cướp luôn đi?”, Địch Khánh lúc này gầm lên: “Tên nhãi kia, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.“Địch Khánh, lui xuống!”Công chúa Linh Lung lại nói: “Giờ ngươi không nghe lệnh của ta nữa đúng không?”“Công chúa điện hạ...”“Lui xuống!”Sắc mặt công chúa Linh Lung lạnh lùng.Sắc mặt Địch Khánh lúc này mới trở nên khó coi, lui lại về sau.“Được, mười viên!”Công chúa Linh Lung vung tay, mười viên nguyên thạch hỏa linh kim hướng về phía Tần Ninh.“Đưa đàn cho ta!”Tần Ninh lúc này nhận lấy cây đàn, đặt ở hai đầu gối, bàn tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn chói tai bỗng vang lên.Tất cả mọi người xung quanh tức thì che lỗ tai lại.“Đang gảy cái gì vậy trời?”“Chói tai quá đi mất!”“Đừng gảy nữa, mau dừng lại đi!”Mấy người xung quanh không khỏi oán trách, tiếng đàn của Tần Ninh và công chúa Linh Lung đúng là khác nhau một trời một vực.Nhưng lúc này Tần Ninh cũng chẳng quan tâm.Tiếng đàn vang lên không ngừng, dần dần, những linh khí trói buộc đến cây đàn cũng nhảy ra.“Công chúa, người xem, cái tên này chẳng hiểu gì về đàn cả”, Địch Khánh không khỏi phàn nàn.“Đừng nói chuyện!”Công chúa Linh Lung lúc này như đang mê muội, nhìn từng hành động của Tần Ninh.Khúc đàn này kéo dài gần nửa canh giờ.“Phù...”Tiếng đàn kết thúc, Tần Ninh đưa đàn cho công chúa Linh Lung.“Xong rồi?”Địch Khánh nhìn Tần Ninh, không khỏi nói.“Đương nhiên, ta đích thân xuất thủ, không có vấn đề gì là không giải quyết được”, Tần Ninh vỗ áo, đứng dậy cười nhạt.

“Mười viên? Sao ngươi không cướp luôn đi?”, Địch Khánh lúc này gầm lên: “Tên nhãi kia, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.

“Địch Khánh, lui xuống!”

Công chúa Linh Lung lại nói: “Giờ ngươi không nghe lệnh của ta nữa đúng không?”

“Công chúa điện hạ...”

“Lui xuống!”

Sắc mặt công chúa Linh Lung lạnh lùng.

Sắc mặt Địch Khánh lúc này mới trở nên khó coi, lui lại về sau.

“Được, mười viên!”

Công chúa Linh Lung vung tay, mười viên nguyên thạch hỏa linh kim hướng về phía Tần Ninh.

“Đưa đàn cho ta!”

Tần Ninh lúc này nhận lấy cây đàn, đặt ở hai đầu gối, bàn tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn chói tai bỗng vang lên.

Tất cả mọi người xung quanh tức thì che lỗ tai lại.

“Đang gảy cái gì vậy trời?”

“Chói tai quá đi mất!”

“Đừng gảy nữa, mau dừng lại đi!”

Mấy người xung quanh không khỏi oán trách, tiếng đàn của Tần Ninh và công chúa Linh Lung đúng là khác nhau một trời một vực.

Nhưng lúc này Tần Ninh cũng chẳng quan tâm.

Tiếng đàn vang lên không ngừng, dần dần, những linh khí trói buộc đến cây đàn cũng nhảy ra.

“Công chúa, người xem, cái tên này chẳng hiểu gì về đàn cả”, Địch Khánh không khỏi phàn nàn.

“Đừng nói chuyện!”

Công chúa Linh Lung lúc này như đang mê muội, nhìn từng hành động của Tần Ninh.

Khúc đàn này kéo dài gần nửa canh giờ.

“Phù...”

Tiếng đàn kết thúc, Tần Ninh đưa đàn cho công chúa Linh Lung.

“Xong rồi?”

Địch Khánh nhìn Tần Ninh, không khỏi nói.

“Đương nhiên, ta đích thân xuất thủ, không có vấn đề gì là không giải quyết được”, Tần Ninh vỗ áo, đứng dậy cười nhạt.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Mười viên? Sao ngươi không cướp luôn đi?”, Địch Khánh lúc này gầm lên: “Tên nhãi kia, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.“Địch Khánh, lui xuống!”Công chúa Linh Lung lại nói: “Giờ ngươi không nghe lệnh của ta nữa đúng không?”“Công chúa điện hạ...”“Lui xuống!”Sắc mặt công chúa Linh Lung lạnh lùng.Sắc mặt Địch Khánh lúc này mới trở nên khó coi, lui lại về sau.“Được, mười viên!”Công chúa Linh Lung vung tay, mười viên nguyên thạch hỏa linh kim hướng về phía Tần Ninh.“Đưa đàn cho ta!”Tần Ninh lúc này nhận lấy cây đàn, đặt ở hai đầu gối, bàn tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn chói tai bỗng vang lên.Tất cả mọi người xung quanh tức thì che lỗ tai lại.“Đang gảy cái gì vậy trời?”“Chói tai quá đi mất!”“Đừng gảy nữa, mau dừng lại đi!”Mấy người xung quanh không khỏi oán trách, tiếng đàn của Tần Ninh và công chúa Linh Lung đúng là khác nhau một trời một vực.Nhưng lúc này Tần Ninh cũng chẳng quan tâm.Tiếng đàn vang lên không ngừng, dần dần, những linh khí trói buộc đến cây đàn cũng nhảy ra.“Công chúa, người xem, cái tên này chẳng hiểu gì về đàn cả”, Địch Khánh không khỏi phàn nàn.“Đừng nói chuyện!”Công chúa Linh Lung lúc này như đang mê muội, nhìn từng hành động của Tần Ninh.Khúc đàn này kéo dài gần nửa canh giờ.“Phù...”Tiếng đàn kết thúc, Tần Ninh đưa đàn cho công chúa Linh Lung.“Xong rồi?”Địch Khánh nhìn Tần Ninh, không khỏi nói.“Đương nhiên, ta đích thân xuất thủ, không có vấn đề gì là không giải quyết được”, Tần Ninh vỗ áo, đứng dậy cười nhạt.

Chương 562