“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 574: Một tầng này chất đầy linh đan thuốc quý.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh nhìn xung quanh, cười nhạt nói: “Nếu đã xong rồi thì chuẩn bị đi vào tầng 2!”Mọi người đều vây quanh Tần Ninh.“Ta lại nói một câu, 1 người chỉ được lấy một món thần binh, nếu lấy nhiều thì chết đừng trách ta!”Tần Ninh vừa dứt lời thì cây thương nảy lên, lúc này bờ tường xếp chồng lên nhau, hóa thành từng bậc thang kéo dài xuống lòng đất.Khoảnh khắc này, mọi người đều nín thở.Tần Ninh thu lại thương dài, sải bước lên, đi lên bậc thang.Những người khác cũng lần lượt đi theo.“A…”Đột nhiên, khi mọi người đạp lên bậc thang thì vài tiếng thét thảm thiết chợt vang lên, khiến người ta nổi da gà.Sau khi những tiếng thét đó vừa dứt, mọi người quay lại nhìn thì chỉ thấy trên thân thể của mấy người xuất hiện lỗ máu, có khi bị kiếm đâm, có khi bị thương xuyên thủng hoặc đao chém.“Có chuyện gì vậy?”, Yến Quy Phàm và những người khác vô cùng kinh ngạc. “Ta đã nói rất rõ ràng, linh khí ở đây mỗi người chỉ được lấy một món, lấy nhiều hơn thì sẽ chết!”, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Linh khí ở nơi này đều đã được Cửu U Đại Đế phù ấn, như hai thiên tài vậy, nếu đứng cạnh nhau sẽ nhất định xảy ra tranh chấp, kẻ cầm chúng sẽ phải chết!”Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Địch Khánh tái mét.“Vừa rồi rõ ràng ta thấy Vân Sương Nhi cầm hai món, tại sao cô ấy lại không sao?”“Vì ta bảo cô ấy cầm, ngươi có ý kiến gì?”Tần Ninh liếc mắt nhìn Địch Khánh, xì một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu dưới.Những người khác cũng im lặng không lên tiếng. Mấy người kia chắc chắn là không sống được rồi. mà Tần Ninh lại nắm rõ như lòng bàn tay đối với nơi này, bọn chúng không cần phải tranh chấp với Tần Ninh về chuyện này.Đi tới tầng thứ 2, mọi người lại một lần nữa choáng váng.Khắp nơi đều là bình lưu ly trong suốt, trong mỗi một bình lưu ly đều có một viên đan dược.Một tầng này chất đầy linh đan thuốc quý.Mà mỗi một viên đều đang bọc bằng bình lưu ly, trông vô cùng lấp lánh.Cảnh tượng này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.“Mỗi người một viên, đừng tham lam!”
Tần Ninh nhìn xung quanh, cười nhạt nói: “Nếu đã xong rồi thì chuẩn bị đi vào tầng 2!”
Mọi người đều vây quanh Tần Ninh.
“Ta lại nói một câu, 1 người chỉ được lấy một món thần binh, nếu lấy nhiều thì chết đừng trách ta!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì cây thương nảy lên, lúc này bờ tường xếp chồng lên nhau, hóa thành từng bậc thang kéo dài xuống lòng đất.
Khoảnh khắc này, mọi người đều nín thở.
Tần Ninh thu lại thương dài, sải bước lên, đi lên bậc thang.
Những người khác cũng lần lượt đi theo.
“A…”
Đột nhiên, khi mọi người đạp lên bậc thang thì vài tiếng thét thảm thiết chợt vang lên, khiến người ta nổi da gà.
Sau khi những tiếng thét đó vừa dứt, mọi người quay lại nhìn thì chỉ thấy trên thân thể của mấy người xuất hiện lỗ máu, có khi bị kiếm đâm, có khi bị thương xuyên thủng hoặc đao chém.
“Có chuyện gì vậy?”, Yến Quy Phàm và những người khác vô cùng kinh ngạc. “Ta đã nói rất rõ ràng, linh khí ở đây mỗi người chỉ được lấy một món, lấy nhiều hơn thì sẽ chết!”, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Linh khí ở nơi này đều đã được Cửu U Đại Đế phù ấn, như hai thiên tài vậy, nếu đứng cạnh nhau sẽ nhất định xảy ra tranh chấp, kẻ cầm chúng sẽ phải chết!”
Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Địch Khánh tái mét.
“Vừa rồi rõ ràng ta thấy Vân Sương Nhi cầm hai món, tại sao cô ấy lại không sao?”
“Vì ta bảo cô ấy cầm, ngươi có ý kiến gì?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Địch Khánh, xì một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu dưới.
Những người khác cũng im lặng không lên tiếng. Mấy người kia chắc chắn là không sống được rồi. mà Tần Ninh lại nắm rõ như lòng bàn tay đối với nơi này, bọn chúng không cần phải tranh chấp với Tần Ninh về chuyện này.
Đi tới tầng thứ 2, mọi người lại một lần nữa choáng váng.
Khắp nơi đều là bình lưu ly trong suốt, trong mỗi một bình lưu ly đều có một viên đan dược.
Một tầng này chất đầy linh đan thuốc quý.
Mà mỗi một viên đều đang bọc bằng bình lưu ly, trông vô cùng lấp lánh.
Cảnh tượng này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Mỗi người một viên, đừng tham lam!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh nhìn xung quanh, cười nhạt nói: “Nếu đã xong rồi thì chuẩn bị đi vào tầng 2!”Mọi người đều vây quanh Tần Ninh.“Ta lại nói một câu, 1 người chỉ được lấy một món thần binh, nếu lấy nhiều thì chết đừng trách ta!”Tần Ninh vừa dứt lời thì cây thương nảy lên, lúc này bờ tường xếp chồng lên nhau, hóa thành từng bậc thang kéo dài xuống lòng đất.Khoảnh khắc này, mọi người đều nín thở.Tần Ninh thu lại thương dài, sải bước lên, đi lên bậc thang.Những người khác cũng lần lượt đi theo.“A…”Đột nhiên, khi mọi người đạp lên bậc thang thì vài tiếng thét thảm thiết chợt vang lên, khiến người ta nổi da gà.Sau khi những tiếng thét đó vừa dứt, mọi người quay lại nhìn thì chỉ thấy trên thân thể của mấy người xuất hiện lỗ máu, có khi bị kiếm đâm, có khi bị thương xuyên thủng hoặc đao chém.“Có chuyện gì vậy?”, Yến Quy Phàm và những người khác vô cùng kinh ngạc. “Ta đã nói rất rõ ràng, linh khí ở đây mỗi người chỉ được lấy một món, lấy nhiều hơn thì sẽ chết!”, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Linh khí ở nơi này đều đã được Cửu U Đại Đế phù ấn, như hai thiên tài vậy, nếu đứng cạnh nhau sẽ nhất định xảy ra tranh chấp, kẻ cầm chúng sẽ phải chết!”Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Địch Khánh tái mét.“Vừa rồi rõ ràng ta thấy Vân Sương Nhi cầm hai món, tại sao cô ấy lại không sao?”“Vì ta bảo cô ấy cầm, ngươi có ý kiến gì?”Tần Ninh liếc mắt nhìn Địch Khánh, xì một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu dưới.Những người khác cũng im lặng không lên tiếng. Mấy người kia chắc chắn là không sống được rồi. mà Tần Ninh lại nắm rõ như lòng bàn tay đối với nơi này, bọn chúng không cần phải tranh chấp với Tần Ninh về chuyện này.Đi tới tầng thứ 2, mọi người lại một lần nữa choáng váng.Khắp nơi đều là bình lưu ly trong suốt, trong mỗi một bình lưu ly đều có một viên đan dược.Một tầng này chất đầy linh đan thuốc quý.Mà mỗi một viên đều đang bọc bằng bình lưu ly, trông vô cùng lấp lánh.Cảnh tượng này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.“Mỗi người một viên, đừng tham lam!”