Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 122
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 122Ông ta biết dù mình đang ở Tân Hải cũng có thể một tay che trời.Nhưng như thế vẫn quá mức nhỏ bé so với Thần Tướng Trấn Quốc.Nhỏ đến mức chẳng bằng một con kiến bé tí kia nữa.Nghĩ đến đây, cuối cùng Mạc Thư Vân cũng chịu buông sự kiêu ngạo của mình xuống.“Cậu Sở, chuyện hôm nay là do tôi đường đột, mong cậu Sở tha tôi, tôi đi đây”.Nói rồi Mạc Thư Vân cúi đầu xuống, xoay người muốn trốn.“Đứng lại!”Cũng đúng lúc này, Sở Bắc lại nói.Chỉ hai từ nhưng lại như một lời chú định vào cơ thể.Mạc Thư Vân dừng bước chân, không thể nào nhúc nhích thêm chút nào nữa.Tí tách!Một giọt mồ hôi rơi xuống dọc theo trán.“Cứ thế mà đi chẳng phải đơn giản quá rồi sao?”Sở Bắc cong môi, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy rét run.“Thế cậu muốn làm sao?”Mạc Thư Vân xoay người lại, mặc dù giọng nói vẫn có vẻ khá bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào.Nếu Thần Tướng Trấn Quốc muốn dạy dỗ ông ta, chỉ cần một ngón tay thôi cũng khiến ông ta không bao giờ có thể trở mình.“Không muốn làm sao cả”.Sở Bắc lạnh nhạt cười, cuối cùng đứng lên.Thoáng chốc khí tức nghiêm nghị ập đến.Dù Sở Bắc vẫn chưa làm gì nhưng vẫn khiến mọi người ở đó cảm thấy nghẹt thở.“Lúc nãy tôi tặng tôi một bức mẫu chữ, nếu tôi không đáp lễ thì chẳng phải là thất lễ rồi sao?”Sở Bắc mỉm cười, bất kể là từ ngữ hay vẻ mặt đều khiến người khác không nhìn thấu.Sắc mặt Mạc Thư Vân đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo.Trước đó bức bức tranh chữ của mình là định làm cho Thần Tướng Trấn Quốc sợ.Ngay cả khi tự mình nghĩ đến, nó quá kỳ quái.Thậm chí là nực cười.Nhưng ông ta đang không hiểu ý của Sở Bắc là gì.Chẳng lẽ trước khi đi còn muốn tặng quà cho ông ta?Trong khi mọi người còn chưa hiểu rõ ý anh là sao, Sở Bắc nói.“Tôi không chịu được bức tranh chữ đó của ông, ở đây không có bút lông, vậy thì tôi tặng ông vài câu”.“Núi Kỳ Hoàng cũng xem như là một động thiên phúc địa, chính là nơi thích hợp để dưỡng già, những năm tháng còn sống ông hãy cứ hưởng phúc ở đó đi”.Vừa dứt lời Mạc Thư Vân sửng sốt, có linh cảm không hay.“Có ý gì?”Sở Bắc khẽ cười: “Không có ý gì cả, chỉ muốn để ông từ từ hưởng phúc mà thôi”.
Chương 122
Ông ta biết dù mình đang ở Tân Hải cũng có thể một tay che trời.
Nhưng như thế vẫn quá mức nhỏ bé so với Thần Tướng Trấn Quốc.
Nhỏ đến mức chẳng bằng một con kiến bé tí kia nữa.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Mạc Thư Vân cũng chịu buông sự kiêu ngạo của mình xuống.
“Cậu Sở, chuyện hôm nay là do tôi đường đột, mong cậu Sở tha tôi, tôi đi đây”.
Nói rồi Mạc Thư Vân cúi đầu xuống, xoay người muốn trốn.
“Đứng lại!”
Cũng đúng lúc này, Sở Bắc lại nói.
Chỉ hai từ nhưng lại như một lời chú định vào cơ thể.
Mạc Thư Vân dừng bước chân, không thể nào nhúc nhích thêm chút nào nữa.
Tí tách!
Một giọt mồ hôi rơi xuống dọc theo trán.
“Cứ thế mà đi chẳng phải đơn giản quá rồi sao?”
Sở Bắc cong môi, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy rét run.
“Thế cậu muốn làm sao?”
Mạc Thư Vân xoay người lại, mặc dù giọng nói vẫn có vẻ khá bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào.
Nếu Thần Tướng Trấn Quốc muốn dạy dỗ ông ta, chỉ cần một ngón tay thôi cũng khiến ông ta không bao giờ có thể trở mình.
“Không muốn làm sao cả”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười, cuối cùng đứng lên.
Thoáng chốc khí tức nghiêm nghị ập đến.
Dù Sở Bắc vẫn chưa làm gì nhưng vẫn khiến mọi người ở đó cảm thấy nghẹt thở.
“Lúc nãy tôi tặng tôi một bức mẫu chữ, nếu tôi không đáp lễ thì chẳng phải là thất lễ rồi sao?”
Sở Bắc mỉm cười, bất kể là từ ngữ hay vẻ mặt đều khiến người khác không nhìn thấu.
Sắc mặt Mạc Thư Vân đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo.
Trước đó bức bức tranh chữ của mình là định làm cho Thần Tướng Trấn Quốc sợ.
Ngay cả khi tự mình nghĩ đến, nó quá kỳ quái.
Thậm chí là nực cười.
Nhưng ông ta đang không hiểu ý của Sở Bắc là gì.
Chẳng lẽ trước khi đi còn muốn tặng quà cho ông ta?
Trong khi mọi người còn chưa hiểu rõ ý anh là sao, Sở Bắc nói.
“Tôi không chịu được bức tranh chữ đó của ông, ở đây không có bút lông, vậy thì tôi tặng ông vài câu”.
“Núi Kỳ Hoàng cũng xem như là một động thiên phúc địa, chính là nơi thích hợp để dưỡng già, những năm tháng còn sống ông hãy cứ hưởng phúc ở đó đi”.
Vừa dứt lời Mạc Thư Vân sửng sốt, có linh cảm không hay.
“Có ý gì?”
Sở Bắc khẽ cười: “Không có ý gì cả, chỉ muốn để ông từ từ hưởng phúc mà thôi”.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 122Ông ta biết dù mình đang ở Tân Hải cũng có thể một tay che trời.Nhưng như thế vẫn quá mức nhỏ bé so với Thần Tướng Trấn Quốc.Nhỏ đến mức chẳng bằng một con kiến bé tí kia nữa.Nghĩ đến đây, cuối cùng Mạc Thư Vân cũng chịu buông sự kiêu ngạo của mình xuống.“Cậu Sở, chuyện hôm nay là do tôi đường đột, mong cậu Sở tha tôi, tôi đi đây”.Nói rồi Mạc Thư Vân cúi đầu xuống, xoay người muốn trốn.“Đứng lại!”Cũng đúng lúc này, Sở Bắc lại nói.Chỉ hai từ nhưng lại như một lời chú định vào cơ thể.Mạc Thư Vân dừng bước chân, không thể nào nhúc nhích thêm chút nào nữa.Tí tách!Một giọt mồ hôi rơi xuống dọc theo trán.“Cứ thế mà đi chẳng phải đơn giản quá rồi sao?”Sở Bắc cong môi, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy rét run.“Thế cậu muốn làm sao?”Mạc Thư Vân xoay người lại, mặc dù giọng nói vẫn có vẻ khá bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào.Nếu Thần Tướng Trấn Quốc muốn dạy dỗ ông ta, chỉ cần một ngón tay thôi cũng khiến ông ta không bao giờ có thể trở mình.“Không muốn làm sao cả”.Sở Bắc lạnh nhạt cười, cuối cùng đứng lên.Thoáng chốc khí tức nghiêm nghị ập đến.Dù Sở Bắc vẫn chưa làm gì nhưng vẫn khiến mọi người ở đó cảm thấy nghẹt thở.“Lúc nãy tôi tặng tôi một bức mẫu chữ, nếu tôi không đáp lễ thì chẳng phải là thất lễ rồi sao?”Sở Bắc mỉm cười, bất kể là từ ngữ hay vẻ mặt đều khiến người khác không nhìn thấu.Sắc mặt Mạc Thư Vân đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo.Trước đó bức bức tranh chữ của mình là định làm cho Thần Tướng Trấn Quốc sợ.Ngay cả khi tự mình nghĩ đến, nó quá kỳ quái.Thậm chí là nực cười.Nhưng ông ta đang không hiểu ý của Sở Bắc là gì.Chẳng lẽ trước khi đi còn muốn tặng quà cho ông ta?Trong khi mọi người còn chưa hiểu rõ ý anh là sao, Sở Bắc nói.“Tôi không chịu được bức tranh chữ đó của ông, ở đây không có bút lông, vậy thì tôi tặng ông vài câu”.“Núi Kỳ Hoàng cũng xem như là một động thiên phúc địa, chính là nơi thích hợp để dưỡng già, những năm tháng còn sống ông hãy cứ hưởng phúc ở đó đi”.Vừa dứt lời Mạc Thư Vân sửng sốt, có linh cảm không hay.“Có ý gì?”Sở Bắc khẽ cười: “Không có ý gì cả, chỉ muốn để ông từ từ hưởng phúc mà thôi”.