Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 123
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 123“Nửa đời còn lại, không lo cơm ăn áo mặc, không còn phiền não, chẳng qua đời này không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng một bước”.Giọng điệu Sở Bắc không hề dao động như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường.“Đây…”Mạc Thư Vân ngây người, trong mắt là sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.Ngay cả người nhà họ La cũng đều trợn to mắt, há hốc miệng, sau lưng ớn lạnh.Mặc dù Sở Bắc nói rất nhẹ nhàng nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi là anh đã hạn chế nửa đời sau của Mạc Thư Vân.Mặc dù núi Kỳ Hoàng rất tốt nhưng nếu cả đời không thể ra ngoài, ai mà có thể chịu được sự cô độc này?Đừng thấy Mạc Thư Vân sống ẩn ở Kỳ Hoàng mà lầm, mỗi tháng cũng chỉ sống trên núi mười ngày mà thôi.Nếu bảo ông ta nửa đời sau chỉ có thể ở mãi núi Kỳ Hoàng thì còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.“Cậu chủ đã ban ơn mà ông còn không cảm ơn à?”Tiểu Thanh ở bên cạnh lạnh nhạt nói, khiến Mạc Thư Vân hoàn hồn.Chỉ là vẻ mặt này còn khó coi hơn cả bị đấm.Đây rõ ràng là trừng phạt mà lại muốn ông ta cảm ơn?Đạo lý gì vậy chứ?Chẳng qua ông ta còn lựa chọn nào khác sao?Ông ta không hề nghi ngờ việc nếu mình dám từ chối, chỉ sợ kết cục không khác mấy với thi thể của La Hoàng dưới đất.“Cảm ơn cậu Sở ban ơn”.Rít ra năm chữ từ kẽ răng, Mạc Thư Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng.Nói rồi vừa định rời đi, Sở Bắc lại nói.“Tốt lắm, mong ông đừng phụ ý tốt của tôi, nếu không tôi sẽ làm khó ông đấy”.Nói rồi Sở Bắc lại ngồi xuống, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.Mạc Thư Vân biết Sở Bắc đang cảnh cáo mình.Lời cảnh cáo không hề có ý che giấu.Mạc Thư Vân dừng nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới nhếch nhác rời khỏi đó, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt với La Vạn Sơn.Ông ta không phải kẻ ngốc.Rõ ràng hôm nay ông ta đã bị La Vạn Sơn gài.La Vạn Sơn chết tiệt, đợi đấy cho tôi!Dù không thể ra khỏi núi Kỳ Hoàng nhưng ông đây vẫn sẽ chỉnh chết họ La các người!Còn La Vạn Sơn, mặc dù vẫn đang lo sợ cúi đầu xuống nhưng sắc mặt đã trở nên u ám.Không chỉ là vì đắc tội với Mạc Thư Vân.Quan trọng hơn là Mạc Thư Vân vừa đi thì sẽ đến lượt nhà họ La ông ta.Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.Im lặng đến mức có phần hơi quái lạ.Mọi người đều không dám nói gì, ngay cả Sở Bắc cũng không nói nhưng vẫn khiến họ nghẹt thở.
Chương 123
“Nửa đời còn lại, không lo cơm ăn áo mặc, không còn phiền não, chẳng qua đời này không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng một bước”.
Giọng điệu Sở Bắc không hề dao động như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường.
“Đây…”
Mạc Thư Vân ngây người, trong mắt là sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Ngay cả người nhà họ La cũng đều trợn to mắt, há hốc miệng, sau lưng ớn lạnh.
Mặc dù Sở Bắc nói rất nhẹ nhàng nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi là anh đã hạn chế nửa đời sau của Mạc Thư Vân.
Mặc dù núi Kỳ Hoàng rất tốt nhưng nếu cả đời không thể ra ngoài, ai mà có thể chịu được sự cô độc này?
Đừng thấy Mạc Thư Vân sống ẩn ở Kỳ Hoàng mà lầm, mỗi tháng cũng chỉ sống trên núi mười ngày mà thôi.
Nếu bảo ông ta nửa đời sau chỉ có thể ở mãi núi Kỳ Hoàng thì còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.
“Cậu chủ đã ban ơn mà ông còn không cảm ơn à?”
Tiểu Thanh ở bên cạnh lạnh nhạt nói, khiến Mạc Thư Vân hoàn hồn.
Chỉ là vẻ mặt này còn khó coi hơn cả bị đấm.
Đây rõ ràng là trừng phạt mà lại muốn ông ta cảm ơn?
Đạo lý gì vậy chứ?
Chẳng qua ông ta còn lựa chọn nào khác sao?
Ông ta không hề nghi ngờ việc nếu mình dám từ chối, chỉ sợ kết cục không khác mấy với thi thể của La Hoàng dưới đất.
“Cảm ơn cậu Sở ban ơn”.
Rít ra năm chữ từ kẽ răng, Mạc Thư Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nói rồi vừa định rời đi, Sở Bắc lại nói.
“Tốt lắm, mong ông đừng phụ ý tốt của tôi, nếu không tôi sẽ làm khó ông đấy”.
Nói rồi Sở Bắc lại ngồi xuống, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Mạc Thư Vân biết Sở Bắc đang cảnh cáo mình.
Lời cảnh cáo không hề có ý che giấu.
Mạc Thư Vân dừng nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới nhếch nhác rời khỏi đó, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt với La Vạn Sơn.
Ông ta không phải kẻ ngốc.
Rõ ràng hôm nay ông ta đã bị La Vạn Sơn gài.
La Vạn Sơn chết tiệt, đợi đấy cho tôi!
Dù không thể ra khỏi núi Kỳ Hoàng nhưng ông đây vẫn sẽ chỉnh chết họ La các người!
Còn La Vạn Sơn, mặc dù vẫn đang lo sợ cúi đầu xuống nhưng sắc mặt đã trở nên u ám.
Không chỉ là vì đắc tội với Mạc Thư Vân.
Quan trọng hơn là Mạc Thư Vân vừa đi thì sẽ đến lượt nhà họ La ông ta.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Im lặng đến mức có phần hơi quái lạ.
Mọi người đều không dám nói gì, ngay cả Sở Bắc cũng không nói nhưng vẫn khiến họ nghẹt thở.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 123“Nửa đời còn lại, không lo cơm ăn áo mặc, không còn phiền não, chẳng qua đời này không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng một bước”.Giọng điệu Sở Bắc không hề dao động như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường.“Đây…”Mạc Thư Vân ngây người, trong mắt là sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.Ngay cả người nhà họ La cũng đều trợn to mắt, há hốc miệng, sau lưng ớn lạnh.Mặc dù Sở Bắc nói rất nhẹ nhàng nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi là anh đã hạn chế nửa đời sau của Mạc Thư Vân.Mặc dù núi Kỳ Hoàng rất tốt nhưng nếu cả đời không thể ra ngoài, ai mà có thể chịu được sự cô độc này?Đừng thấy Mạc Thư Vân sống ẩn ở Kỳ Hoàng mà lầm, mỗi tháng cũng chỉ sống trên núi mười ngày mà thôi.Nếu bảo ông ta nửa đời sau chỉ có thể ở mãi núi Kỳ Hoàng thì còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.“Cậu chủ đã ban ơn mà ông còn không cảm ơn à?”Tiểu Thanh ở bên cạnh lạnh nhạt nói, khiến Mạc Thư Vân hoàn hồn.Chỉ là vẻ mặt này còn khó coi hơn cả bị đấm.Đây rõ ràng là trừng phạt mà lại muốn ông ta cảm ơn?Đạo lý gì vậy chứ?Chẳng qua ông ta còn lựa chọn nào khác sao?Ông ta không hề nghi ngờ việc nếu mình dám từ chối, chỉ sợ kết cục không khác mấy với thi thể của La Hoàng dưới đất.“Cảm ơn cậu Sở ban ơn”.Rít ra năm chữ từ kẽ răng, Mạc Thư Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng.Nói rồi vừa định rời đi, Sở Bắc lại nói.“Tốt lắm, mong ông đừng phụ ý tốt của tôi, nếu không tôi sẽ làm khó ông đấy”.Nói rồi Sở Bắc lại ngồi xuống, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.Mạc Thư Vân biết Sở Bắc đang cảnh cáo mình.Lời cảnh cáo không hề có ý che giấu.Mạc Thư Vân dừng nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới nhếch nhác rời khỏi đó, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt với La Vạn Sơn.Ông ta không phải kẻ ngốc.Rõ ràng hôm nay ông ta đã bị La Vạn Sơn gài.La Vạn Sơn chết tiệt, đợi đấy cho tôi!Dù không thể ra khỏi núi Kỳ Hoàng nhưng ông đây vẫn sẽ chỉnh chết họ La các người!Còn La Vạn Sơn, mặc dù vẫn đang lo sợ cúi đầu xuống nhưng sắc mặt đã trở nên u ám.Không chỉ là vì đắc tội với Mạc Thư Vân.Quan trọng hơn là Mạc Thư Vân vừa đi thì sẽ đến lượt nhà họ La ông ta.Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.Im lặng đến mức có phần hơi quái lạ.Mọi người đều không dám nói gì, ngay cả Sở Bắc cũng không nói nhưng vẫn khiến họ nghẹt thở.