Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 124
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 124“Gia chủ La, ông không muốn nói gì với tôi sao?”Sở Bắc bình tĩnh nói, La Vạn Sơn run rẩy.Ông ta biết tiếp theo đây đã đến lúc nhà họ La bị xét xử.“Cậu Sở, tôi… tôi…”La Vạn Sơn lắp bắp, vừa nói được vài chữ thì điện thoại bỗng vang lên ngắt lời ông ta.La Vạn Sơn sửng sốt, liếc nhìn màn hình điện thoại, mắt trợn tròn nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi.Chỉ là chân tay hoảng loạn quên ngắt máy.Tiếng chuông điện thoại vẫn vang vọng cả sảnh lớn.“Gia chủ La, tại sao không nhấc máy? Lẽ nào ông đang chột dạ?”Sở Bắc khẽ cười: “Nếu thế thì tôi nhấc máy giúp ông nhé”.Anh vừa dứt lời, Thanh Vũ đi đến trước mặt La Vạn Sơn, giơ tay phải ra.Sắc mặt La Vạn Sơn trở nên trắng bệch, tay run rẩy đặt điện thoại vào trong tay Thanh Vũ.“Cậu chủ”.Thanh Vũ để điện thoại trước mặt Sở Bắc, đồng thời nhấc máy và nhấn nút bật loa ngoài.“Ha ha, gia chủ La, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn toàn nhiệm vụ, đã bắt được mục tiêu, tôi sẽ đưa đến chỗ ông, đến lúc đó đừng quên anh em đấy”.Phịch!Trong điện thoại vang lên giọng nói đắc ý của Vương Hổ, La Vạn Sơn lập tức ngã xuống đất, mặt xám như tro.Những người họ La khác nhìn nhau.Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm nhận được chỉ sợ đã có chuyện lớn rồi.Quả nhiên sắc mặt Sở Bắc trở nên lạnh lùng.“Ai?”Chỉ một chữ đã ẩn chứa cơn giận, anh phải xác nhận.“Ai? La Vạn Sơn, chẳng phải ông bảo tôi bắt cóc con gái của Lạc Tuyết sao? Không lẽ ông không định thanh toán à? Đợi chút, anh không phải là La Vạn Sơn, anh là ai?”Đầu bên kia điện thoại, Vương Hổ cũng nhận ra có gì đó không đúng, lập tức hỏi lại.Hắn ta vừa nói thế, bầu không khí lạnh đến cực điểm.Không khí nặng nề gần như có thể đóng thành băng.Hơi thở lạnh như băng toát ra từ cơ thể Sở Bắc.Như thể sắp đóng băng lại.Hơi thở tràn ngập sát khí cực kỳ nghiêm nghị như thể vừa dứt lời, người trong sảnh lớn đều không còn cơ hội sống sót.Người nhà họ La lập tức hóa đá.Cả người run rẩy không thôi.Trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.Gia chủ thế mà lại đi bắt cóc con gái Lạc Tuyết?Con gái của Lạc Tuyết chẳng phải là con gái của Thần Tướng Trấn Quốc sao?
Chương 124
“Gia chủ La, ông không muốn nói gì với tôi sao?”
Sở Bắc bình tĩnh nói, La Vạn Sơn run rẩy.
Ông ta biết tiếp theo đây đã đến lúc nhà họ La bị xét xử.
“Cậu Sở, tôi… tôi…”
La Vạn Sơn lắp bắp, vừa nói được vài chữ thì điện thoại bỗng vang lên ngắt lời ông ta.
La Vạn Sơn sửng sốt, liếc nhìn màn hình điện thoại, mắt trợn tròn nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi.
Chỉ là chân tay hoảng loạn quên ngắt máy.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang vọng cả sảnh lớn.
“Gia chủ La, tại sao không nhấc máy? Lẽ nào ông đang chột dạ?”
Sở Bắc khẽ cười: “Nếu thế thì tôi nhấc máy giúp ông nhé”.
Anh vừa dứt lời, Thanh Vũ đi đến trước mặt La Vạn Sơn, giơ tay phải ra.
Sắc mặt La Vạn Sơn trở nên trắng bệch, tay run rẩy đặt điện thoại vào trong tay Thanh Vũ.
“Cậu chủ”.
Thanh Vũ để điện thoại trước mặt Sở Bắc, đồng thời nhấc máy và nhấn nút bật loa ngoài.
“Ha ha, gia chủ La, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn toàn nhiệm vụ, đã bắt được mục tiêu, tôi sẽ đưa đến chỗ ông, đến lúc đó đừng quên anh em đấy”.
Phịch!
Trong điện thoại vang lên giọng nói đắc ý của Vương Hổ, La Vạn Sơn lập tức ngã xuống đất, mặt xám như tro.
Những người họ La khác nhìn nhau.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm nhận được chỉ sợ đã có chuyện lớn rồi.
Quả nhiên sắc mặt Sở Bắc trở nên lạnh lùng.
“Ai?”
Chỉ một chữ đã ẩn chứa cơn giận, anh phải xác nhận.
“Ai? La Vạn Sơn, chẳng phải ông bảo tôi bắt cóc con gái của Lạc Tuyết sao? Không lẽ ông không định thanh toán à? Đợi chút, anh không phải là La Vạn Sơn, anh là ai?”
Đầu bên kia điện thoại, Vương Hổ cũng nhận ra có gì đó không đúng, lập tức hỏi lại.
Hắn ta vừa nói thế, bầu không khí lạnh đến cực điểm.
Không khí nặng nề gần như có thể đóng thành băng.
Hơi thở lạnh như băng toát ra từ cơ thể Sở Bắc.
Như thể sắp đóng băng lại.
Hơi thở tràn ngập sát khí cực kỳ nghiêm nghị như thể vừa dứt lời, người trong sảnh lớn đều không còn cơ hội sống sót.
Người nhà họ La lập tức hóa đá.
Cả người run rẩy không thôi.
Trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Gia chủ thế mà lại đi bắt cóc con gái Lạc Tuyết?
Con gái của Lạc Tuyết chẳng phải là con gái của Thần Tướng Trấn Quốc sao?
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 124“Gia chủ La, ông không muốn nói gì với tôi sao?”Sở Bắc bình tĩnh nói, La Vạn Sơn run rẩy.Ông ta biết tiếp theo đây đã đến lúc nhà họ La bị xét xử.“Cậu Sở, tôi… tôi…”La Vạn Sơn lắp bắp, vừa nói được vài chữ thì điện thoại bỗng vang lên ngắt lời ông ta.La Vạn Sơn sửng sốt, liếc nhìn màn hình điện thoại, mắt trợn tròn nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi.Chỉ là chân tay hoảng loạn quên ngắt máy.Tiếng chuông điện thoại vẫn vang vọng cả sảnh lớn.“Gia chủ La, tại sao không nhấc máy? Lẽ nào ông đang chột dạ?”Sở Bắc khẽ cười: “Nếu thế thì tôi nhấc máy giúp ông nhé”.Anh vừa dứt lời, Thanh Vũ đi đến trước mặt La Vạn Sơn, giơ tay phải ra.Sắc mặt La Vạn Sơn trở nên trắng bệch, tay run rẩy đặt điện thoại vào trong tay Thanh Vũ.“Cậu chủ”.Thanh Vũ để điện thoại trước mặt Sở Bắc, đồng thời nhấc máy và nhấn nút bật loa ngoài.“Ha ha, gia chủ La, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn toàn nhiệm vụ, đã bắt được mục tiêu, tôi sẽ đưa đến chỗ ông, đến lúc đó đừng quên anh em đấy”.Phịch!Trong điện thoại vang lên giọng nói đắc ý của Vương Hổ, La Vạn Sơn lập tức ngã xuống đất, mặt xám như tro.Những người họ La khác nhìn nhau.Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm nhận được chỉ sợ đã có chuyện lớn rồi.Quả nhiên sắc mặt Sở Bắc trở nên lạnh lùng.“Ai?”Chỉ một chữ đã ẩn chứa cơn giận, anh phải xác nhận.“Ai? La Vạn Sơn, chẳng phải ông bảo tôi bắt cóc con gái của Lạc Tuyết sao? Không lẽ ông không định thanh toán à? Đợi chút, anh không phải là La Vạn Sơn, anh là ai?”Đầu bên kia điện thoại, Vương Hổ cũng nhận ra có gì đó không đúng, lập tức hỏi lại.Hắn ta vừa nói thế, bầu không khí lạnh đến cực điểm.Không khí nặng nề gần như có thể đóng thành băng.Hơi thở lạnh như băng toát ra từ cơ thể Sở Bắc.Như thể sắp đóng băng lại.Hơi thở tràn ngập sát khí cực kỳ nghiêm nghị như thể vừa dứt lời, người trong sảnh lớn đều không còn cơ hội sống sót.Người nhà họ La lập tức hóa đá.Cả người run rẩy không thôi.Trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.Gia chủ thế mà lại đi bắt cóc con gái Lạc Tuyết?Con gái của Lạc Tuyết chẳng phải là con gái của Thần Tướng Trấn Quốc sao?