Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 240
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 240Anh khẽ kéo Lạc Tuyết lại, con ngươi lạnh băng trống rỗng, dừng trên người La Toàn!“Tôi khuyên ông tốt nhất nên xác nhận lại đi, nói bậy bạ không phải là thói quen tốt!”Cho dù là La Toàn hay những nhân viên bán hàng kia mắt chó nhìn người, hay là chị Ngô châm chọc thì lúc này, tất cả đã chọc giận Sở BắcAnh vốn muốn khiêm tốn, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!Nếu đã như vậy, Sở Bắc cũng sẽ không nhân từ nương tay nữa!“Mấy cái tên nhà quê mà thôi, có gì mà phải xác nhận?”La Toàn hừ một tiếng, ánh mắt cũng lạnh đi, giọng điệu không còn kiên nhẫn!“Nể tình cậu là tên mù, ông đây không so đo với cậu nữa! Mau cút nhanh đi, nếu không tôi cũng mặc kệ gọi người qua ném anh đi đấy!”Vẻ mặt nhân viên hai bên cũng không còn tốt nữa!Dám đến chỗ này gây chuyện, đúng là không muốn sống nữa mà!“Sở Bắc, anh còn thấy chưa đủ mất mặt sao? Mau đi thôi!”Lúc này, ngay cả Lạc Tuyết cũng không chịu nổi nữa, cô lôi kéo Sở Bắc, trong lòng càng lúc càng thất vọng.Sở Bắc rõ ràng là đang cố tình kiếm chuyện mà!“Đồ bỏ đi cũng chỉ là đồ bỏ, ban đầu bà đây nên đuổi cái thứ hại người như cậu đi!”Chu Cầm hai tay chống eo, mắng chửi thô lỗ, dáng vẻ chỉ hận không thể xé xác Sở Bắc ra!“Ai da, xem bộ dạng cậu thì có vẻ còn chưa phục?”La Toàn nhìn thấy Sở Bắc nhíu mày, vẻ mặt lập tức u ám!“Nếu đã như vậy, tôi chỉ còn nước đuổi cậu ra ngoài thôi!”Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, chỉ là, màu sắc bắt đầu u ám như mực!“Đuổi đi thì dễ, nhưng mời trở lại thì khó đấy!”Giọng nói anh bình tĩnh, vô cùng tự tin!Chắc Thanh Vũ cũng sắp đến rồi!Mấy tên này lại dùng mắt chó nhìn người, đến lúc đó, xin lỗi cũng không đủ để giải quyết đâu!“Mời vào lại? Mẹ nó mày nghĩ cũng hay quá!”La Toàn vừa nghe, quả thực giận quá hóa cười!“Ông đây đuổi mày đi thì sẽ không mời mày vào lại đâu!”“Nếu mày đã không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách chúng tao nữa!”Nói xong, khẽ vung tay về nhân viên ở hai bên!“Ra tay, ném tên này ra ngoài! Mày có thể đứng chờ mà xem, nhìn coi ông đây có mời mày vào lại không!”La Toàn ôm hai tay trước ngực, nhếch miệng cười lạnh.Vừa dứt lời, bảy, tám nhân viên nam xoa tay hằm hè, bao vây ba người Sở Bắc.“Thôi rồi thôi rồi, lần này không chỉ là vấn đề mất mặt rồi!”Mắt thấy dáng dấp đối phương như vậy, Chu Cầm không nhịn được mà thở dài than vãnTrong lòng đã mắng Sở Bắc tới cuồng dại rồi.
Chương 240
Anh khẽ kéo Lạc Tuyết lại, con ngươi lạnh băng trống rỗng, dừng trên người La Toàn!
“Tôi khuyên ông tốt nhất nên xác nhận lại đi, nói bậy bạ không phải là thói quen tốt!”
Cho dù là La Toàn hay những nhân viên bán hàng kia mắt chó nhìn người, hay là chị Ngô châm chọc thì lúc này, tất cả đã chọc giận Sở Bắc
Anh vốn muốn khiêm tốn, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Nếu đã như vậy, Sở Bắc cũng sẽ không nhân từ nương tay nữa!
“Mấy cái tên nhà quê mà thôi, có gì mà phải xác nhận?”
La Toàn hừ một tiếng, ánh mắt cũng lạnh đi, giọng điệu không còn kiên nhẫn!
“Nể tình cậu là tên mù, ông đây không so đo với cậu nữa! Mau cút nhanh đi, nếu không tôi cũng mặc kệ gọi người qua ném anh đi đấy!”
Vẻ mặt nhân viên hai bên cũng không còn tốt nữa!
Dám đến chỗ này gây chuyện, đúng là không muốn sống nữa mà!
“Sở Bắc, anh còn thấy chưa đủ mất mặt sao? Mau đi thôi!”
Lúc này, ngay cả Lạc Tuyết cũng không chịu nổi nữa, cô lôi kéo Sở Bắc, trong lòng càng lúc càng thất vọng.
Sở Bắc rõ ràng là đang cố tình kiếm chuyện mà!
“Đồ bỏ đi cũng chỉ là đồ bỏ, ban đầu bà đây nên đuổi cái thứ hại người như cậu đi!”
Chu Cầm hai tay chống eo, mắng chửi thô lỗ, dáng vẻ chỉ hận không thể xé xác Sở Bắc ra!
“Ai da, xem bộ dạng cậu thì có vẻ còn chưa phục?”
La Toàn nhìn thấy Sở Bắc nhíu mày, vẻ mặt lập tức u ám!
“Nếu đã như vậy, tôi chỉ còn nước đuổi cậu ra ngoài thôi!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, chỉ là, màu sắc bắt đầu u ám như mực!
“Đuổi đi thì dễ, nhưng mời trở lại thì khó đấy!”
Giọng nói anh bình tĩnh, vô cùng tự tin!
Chắc Thanh Vũ cũng sắp đến rồi!
Mấy tên này lại dùng mắt chó nhìn người, đến lúc đó, xin lỗi cũng không đủ để giải quyết đâu!
“Mời vào lại? Mẹ nó mày nghĩ cũng hay quá!”
La Toàn vừa nghe, quả thực giận quá hóa cười!
“Ông đây đuổi mày đi thì sẽ không mời mày vào lại đâu!”
“Nếu mày đã không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách chúng tao nữa!”
Nói xong, khẽ vung tay về nhân viên ở hai bên!
“Ra tay, ném tên này ra ngoài! Mày có thể đứng chờ mà xem, nhìn coi ông đây có mời mày vào lại không!”
La Toàn ôm hai tay trước ngực, nhếch miệng cười lạnh.
Vừa dứt lời, bảy, tám nhân viên nam xoa tay hằm hè, bao vây ba người Sở Bắc.
“Thôi rồi thôi rồi, lần này không chỉ là vấn đề mất mặt rồi!”
Mắt thấy dáng dấp đối phương như vậy, Chu Cầm không nhịn được mà thở dài than vãn
Trong lòng đã mắng Sở Bắc tới cuồng dại rồi.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 240Anh khẽ kéo Lạc Tuyết lại, con ngươi lạnh băng trống rỗng, dừng trên người La Toàn!“Tôi khuyên ông tốt nhất nên xác nhận lại đi, nói bậy bạ không phải là thói quen tốt!”Cho dù là La Toàn hay những nhân viên bán hàng kia mắt chó nhìn người, hay là chị Ngô châm chọc thì lúc này, tất cả đã chọc giận Sở BắcAnh vốn muốn khiêm tốn, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!Nếu đã như vậy, Sở Bắc cũng sẽ không nhân từ nương tay nữa!“Mấy cái tên nhà quê mà thôi, có gì mà phải xác nhận?”La Toàn hừ một tiếng, ánh mắt cũng lạnh đi, giọng điệu không còn kiên nhẫn!“Nể tình cậu là tên mù, ông đây không so đo với cậu nữa! Mau cút nhanh đi, nếu không tôi cũng mặc kệ gọi người qua ném anh đi đấy!”Vẻ mặt nhân viên hai bên cũng không còn tốt nữa!Dám đến chỗ này gây chuyện, đúng là không muốn sống nữa mà!“Sở Bắc, anh còn thấy chưa đủ mất mặt sao? Mau đi thôi!”Lúc này, ngay cả Lạc Tuyết cũng không chịu nổi nữa, cô lôi kéo Sở Bắc, trong lòng càng lúc càng thất vọng.Sở Bắc rõ ràng là đang cố tình kiếm chuyện mà!“Đồ bỏ đi cũng chỉ là đồ bỏ, ban đầu bà đây nên đuổi cái thứ hại người như cậu đi!”Chu Cầm hai tay chống eo, mắng chửi thô lỗ, dáng vẻ chỉ hận không thể xé xác Sở Bắc ra!“Ai da, xem bộ dạng cậu thì có vẻ còn chưa phục?”La Toàn nhìn thấy Sở Bắc nhíu mày, vẻ mặt lập tức u ám!“Nếu đã như vậy, tôi chỉ còn nước đuổi cậu ra ngoài thôi!”Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, chỉ là, màu sắc bắt đầu u ám như mực!“Đuổi đi thì dễ, nhưng mời trở lại thì khó đấy!”Giọng nói anh bình tĩnh, vô cùng tự tin!Chắc Thanh Vũ cũng sắp đến rồi!Mấy tên này lại dùng mắt chó nhìn người, đến lúc đó, xin lỗi cũng không đủ để giải quyết đâu!“Mời vào lại? Mẹ nó mày nghĩ cũng hay quá!”La Toàn vừa nghe, quả thực giận quá hóa cười!“Ông đây đuổi mày đi thì sẽ không mời mày vào lại đâu!”“Nếu mày đã không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách chúng tao nữa!”Nói xong, khẽ vung tay về nhân viên ở hai bên!“Ra tay, ném tên này ra ngoài! Mày có thể đứng chờ mà xem, nhìn coi ông đây có mời mày vào lại không!”La Toàn ôm hai tay trước ngực, nhếch miệng cười lạnh.Vừa dứt lời, bảy, tám nhân viên nam xoa tay hằm hè, bao vây ba người Sở Bắc.“Thôi rồi thôi rồi, lần này không chỉ là vấn đề mất mặt rồi!”Mắt thấy dáng dấp đối phương như vậy, Chu Cầm không nhịn được mà thở dài than vãnTrong lòng đã mắng Sở Bắc tới cuồng dại rồi.