Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 270

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 270Mặt Hoàng Đình biến sắc, lão ta trợn tròn mắt rồi vùng vẫy chân tay.Nhưng dù có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra được.“Ồn ào quá!”Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi nói.Thanh Vũ cau mày rồi lập tức chuyển hướng, cô giơ một tay mở cửa sổ, sau đó không chút do dự ném Hoàng Đình ục ịch ra ngoài.“Dừng tay!”Thấy có điềm chẳng lành, Long Tam vội vã đứng dậy định ngăn cản, nhưng đã muộn.Bên ngoài cửa sổ vọng lên tiếng la hét thê thảm của Hoàng Đình.Sau một tiếng bụp thì không còn âm thanh gì nữa.Mọi người đều im phăng phắc.Ai nấy đều nhìn Sở Bắc với vẻ như nhìn ma quỷ.Đến Lưu Tông Tín và Lý Hải Đông cũng toát mồ hôi hột.Bọn họ đang ở trên tầng năm, dù không quá cao, nhưng Hoàng Đình rơi từ trên này xuống, không chết thì cũng què cụt.Chỉ có Sở Bắc là vẫn bình thản ngồi yên một chỗ.Còn Thanh Vũ thì cũng không biến sắc mặt, cô quay lại phía sau Sở Bắc như vừa đi ném một túi rác.“Còn ai có ý kiến gì nữa không?”Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoài Long Tam và Dương Xuyên ra thì mọi người đều cúi thấp đầu.“Thằng kia, mày quá đáng rồi đấy, không giải thích rõ ràng thì đừng có trách!”Long Tam sa sầm mặt, tỏ rõ vẻ sắp bùng nổ.Dương Xuyên cắn chặt răng, sau đó đảo mắt rồi chợt thả lỏng.“Anh Sở, nếu anh muốn đến đây thì cứ nói với tôi một tiếng, chứ anh làm vậy thì hơi quá đáng rồi!”Nghe thấy thế, Long Tam lập tức cau mày.“Cậu Dương, cậu quen nó à?”Dương Xuyên mỉm cười: “Quen thì không, mới gặp mấy lần thôi”.“Đây chính là cháu rể của Lạc Vinh Quang, tên là Sở Bắc!”“Ra là vậy!”Nghe rồi, Long Tam hiểu ra, sau đó sầm mặt với vẻ khinh bỉ.“Hừ! Ra là cái thằng ăn hại đó! Từ khi nào mà cháu rể của nhà họ Lạc cỏn con cũng dám trèo lên đầu lên cổ tôi thế hả?”“Trương Hạ đâu, trông coi cửa như thế à?”Long Tam lạnh giọng quát, lập tức có một người thanh niên khoảng 25, 26 tuổi chạy vào.Sau khi quan sát tình hình trong phòng, hắn lập tức khom lưng xin lỗi Long Tam.“Xin lỗi anh, do em tắc trách để họ lọt vào đây!”Long Tam hừ nói: “Tôi không bảo cậu vào đây xin lỗi, thằng này đã phá hỏng buổi tiệc của tôi, cậu biết phải làm gì chưa?”

Chương 270

Mặt Hoàng Đình biến sắc, lão ta trợn tròn mắt rồi vùng vẫy chân tay.

Nhưng dù có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra được.

“Ồn ào quá!”

Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi nói.

Thanh Vũ cau mày rồi lập tức chuyển hướng, cô giơ một tay mở cửa sổ, sau đó không chút do dự ném Hoàng Đình ục ịch ra ngoài.

“Dừng tay!”

Thấy có điềm chẳng lành, Long Tam vội vã đứng dậy định ngăn cản, nhưng đã muộn.

Bên ngoài cửa sổ vọng lên tiếng la hét thê thảm của Hoàng Đình.

Sau một tiếng bụp thì không còn âm thanh gì nữa.

Mọi người đều im phăng phắc.

Ai nấy đều nhìn Sở Bắc với vẻ như nhìn ma quỷ.

Đến Lưu Tông Tín và Lý Hải Đông cũng toát mồ hôi hột.

Bọn họ đang ở trên tầng năm, dù không quá cao, nhưng Hoàng Đình rơi từ trên này xuống, không chết thì cũng què cụt.

Chỉ có Sở Bắc là vẫn bình thản ngồi yên một chỗ.

Còn Thanh Vũ thì cũng không biến sắc mặt, cô quay lại phía sau Sở Bắc như vừa đi ném một túi rác.

“Còn ai có ý kiến gì nữa không?”

Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoài Long Tam và Dương Xuyên ra thì mọi người đều cúi thấp đầu.

“Thằng kia, mày quá đáng rồi đấy, không giải thích rõ ràng thì đừng có trách!”

Long Tam sa sầm mặt, tỏ rõ vẻ sắp bùng nổ.

Dương Xuyên cắn chặt răng, sau đó đảo mắt rồi chợt thả lỏng.

“Anh Sở, nếu anh muốn đến đây thì cứ nói với tôi một tiếng, chứ anh làm vậy thì hơi quá đáng rồi!”

Nghe thấy thế, Long Tam lập tức cau mày.

“Cậu Dương, cậu quen nó à?”

Dương Xuyên mỉm cười: “Quen thì không, mới gặp mấy lần thôi”.

“Đây chính là cháu rể của Lạc Vinh Quang, tên là Sở Bắc!”

“Ra là vậy!”

Nghe rồi, Long Tam hiểu ra, sau đó sầm mặt với vẻ khinh bỉ.

“Hừ! Ra là cái thằng ăn hại đó! Từ khi nào mà cháu rể của nhà họ Lạc cỏn con cũng dám trèo lên đầu lên cổ tôi thế hả?”

“Trương Hạ đâu, trông coi cửa như thế à?”

Long Tam lạnh giọng quát, lập tức có một người thanh niên khoảng 25, 26 tuổi chạy vào.

Sau khi quan sát tình hình trong phòng, hắn lập tức khom lưng xin lỗi Long Tam.

“Xin lỗi anh, do em tắc trách để họ lọt vào đây!”

Long Tam hừ nói: “Tôi không bảo cậu vào đây xin lỗi, thằng này đã phá hỏng buổi tiệc của tôi, cậu biết phải làm gì chưa?”

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 270Mặt Hoàng Đình biến sắc, lão ta trợn tròn mắt rồi vùng vẫy chân tay.Nhưng dù có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra được.“Ồn ào quá!”Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi nói.Thanh Vũ cau mày rồi lập tức chuyển hướng, cô giơ một tay mở cửa sổ, sau đó không chút do dự ném Hoàng Đình ục ịch ra ngoài.“Dừng tay!”Thấy có điềm chẳng lành, Long Tam vội vã đứng dậy định ngăn cản, nhưng đã muộn.Bên ngoài cửa sổ vọng lên tiếng la hét thê thảm của Hoàng Đình.Sau một tiếng bụp thì không còn âm thanh gì nữa.Mọi người đều im phăng phắc.Ai nấy đều nhìn Sở Bắc với vẻ như nhìn ma quỷ.Đến Lưu Tông Tín và Lý Hải Đông cũng toát mồ hôi hột.Bọn họ đang ở trên tầng năm, dù không quá cao, nhưng Hoàng Đình rơi từ trên này xuống, không chết thì cũng què cụt.Chỉ có Sở Bắc là vẫn bình thản ngồi yên một chỗ.Còn Thanh Vũ thì cũng không biến sắc mặt, cô quay lại phía sau Sở Bắc như vừa đi ném một túi rác.“Còn ai có ý kiến gì nữa không?”Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoài Long Tam và Dương Xuyên ra thì mọi người đều cúi thấp đầu.“Thằng kia, mày quá đáng rồi đấy, không giải thích rõ ràng thì đừng có trách!”Long Tam sa sầm mặt, tỏ rõ vẻ sắp bùng nổ.Dương Xuyên cắn chặt răng, sau đó đảo mắt rồi chợt thả lỏng.“Anh Sở, nếu anh muốn đến đây thì cứ nói với tôi một tiếng, chứ anh làm vậy thì hơi quá đáng rồi!”Nghe thấy thế, Long Tam lập tức cau mày.“Cậu Dương, cậu quen nó à?”Dương Xuyên mỉm cười: “Quen thì không, mới gặp mấy lần thôi”.“Đây chính là cháu rể của Lạc Vinh Quang, tên là Sở Bắc!”“Ra là vậy!”Nghe rồi, Long Tam hiểu ra, sau đó sầm mặt với vẻ khinh bỉ.“Hừ! Ra là cái thằng ăn hại đó! Từ khi nào mà cháu rể của nhà họ Lạc cỏn con cũng dám trèo lên đầu lên cổ tôi thế hả?”“Trương Hạ đâu, trông coi cửa như thế à?”Long Tam lạnh giọng quát, lập tức có một người thanh niên khoảng 25, 26 tuổi chạy vào.Sau khi quan sát tình hình trong phòng, hắn lập tức khom lưng xin lỗi Long Tam.“Xin lỗi anh, do em tắc trách để họ lọt vào đây!”Long Tam hừ nói: “Tôi không bảo cậu vào đây xin lỗi, thằng này đã phá hỏng buổi tiệc của tôi, cậu biết phải làm gì chưa?”

Chương 270