Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 269

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 269Long Tam sa sầm mặt rồi chỉ tay ra phía cửa với vẻ đằng đằng sát khí.Ban nãy, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn không nể mặt đã khiến gã mất sạch thể diện rồi.Bây giờ, đến một tên vô danh tiểu tốt cũng dám vênh váo với gã ư?Thế chẳng là khiêu khích tôn nghiêm của gã hay sao?“Khẩu khí lớn quá nhỉ! Không tốt!”Lúc này, Sở Bắc lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười điềm nhiên.“Thằng kia, anh Long bảo mày biến đi, không nghe thấy à?”Người đàn ông trung niên tỏ thái độ đầu tiên bên cạnh Long Tam đã đứng dậy.“Mắt thì mù rồi, hhông lẽ tai cũng điếc luôn à?”Để lấy lòng Long Tam, người đàn ông trung niên ấy lập tức cất giọng hùng hổ ngay.“Biết điều thì cút ngay!”“Hoàng Đình, im ngay!”Sở Bắc còn chưa kịp nói gì thì Lưu Tông Tín ở phía sau đã bước lên.“Dám ăn nói với cậu Sở kiểu đó, ông to gan quá nhỉ!”Song, Hoàng Đình chỉ cười lạnh với lời chất vấn của Lưu Tông Tín rồi coi như gió thoảng bên tai.“Lưu Tông Tín, ông tự lo cho cái thân mình trước đi, chưa đến lượt ông lên tiếng ở đây đâu”.“Ông…”Nghe thấy vậy, Lưu Tông Tín tức đến mức nghẹn họng.Nếu là ngày thường thì không bao giờ Hoàng Đình dám to tiếng trước mặt ông ta như vậy.Chắc chắn lão ta đã biết tập đoàn Lưu Thị xảy ra chuyện nên mới có thái độ hách dịch như thế.Lưu Tông Tín còn định nói tiếp, nhưng đã thấy Sở Bắc xua tay rồi nhìn về phía Hoàng Đình.“Hình như tôi không hỏi ông thì phải”.“Không hỏi thì sao? Chẳng lẽ…”Hoàng Đình trợn mắt, chưa kịp nói hết câu thì Sở Bắc lại xua tay, nhưng lần này là với Thanh Vũ.“Ném ra ngoài!”“Vâng!”Thanh Vũ đáp lại rồi lập tức vào việc, nhanh chóng đi tới cạnh Hoàng Đình.“Cái gì? Ném tao ra ngoài? Thằng kia, trước khi nói thì phải uốn lưỡi…”Hoàng Đình nở cụ cười khinh bỉ, có Long Tam chống lưng thì đừng nói là thằng nhãi vô danh này, đến Lưu Tông Tín lão ta cũng không coi ra gì luôn.Nhưng lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một cảm giác bí bách ập tới khiến lão ta nghẹt thở.Người lão ta nhẹ bẫng, hoá ra đã bị Thanh Vũ cầm cổ áo xách lên.“Ớ…”Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây phải giật nảy mình.Không ai ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại có sức khoẻ đến thế.Hơn nữa, trông cô vẫn rất thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở vẫn bình ổn.“Khụ khụ, tha… thả tao ra…”

Chương 269

Long Tam sa sầm mặt rồi chỉ tay ra phía cửa với vẻ đằng đằng sát khí.

Ban nãy, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn không nể mặt đã khiến gã mất sạch thể diện rồi.

Bây giờ, đến một tên vô danh tiểu tốt cũng dám vênh váo với gã ư?

Thế chẳng là khiêu khích tôn nghiêm của gã hay sao?

“Khẩu khí lớn quá nhỉ! Không tốt!”

Lúc này, Sở Bắc lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười điềm nhiên.

“Thằng kia, anh Long bảo mày biến đi, không nghe thấy à?”

Người đàn ông trung niên tỏ thái độ đầu tiên bên cạnh Long Tam đã đứng dậy.

“Mắt thì mù rồi, hhông lẽ tai cũng điếc luôn à?”

Để lấy lòng Long Tam, người đàn ông trung niên ấy lập tức cất giọng hùng hổ ngay.

“Biết điều thì cút ngay!”

“Hoàng Đình, im ngay!”

Sở Bắc còn chưa kịp nói gì thì Lưu Tông Tín ở phía sau đã bước lên.

“Dám ăn nói với cậu Sở kiểu đó, ông to gan quá nhỉ!”

Song, Hoàng Đình chỉ cười lạnh với lời chất vấn của Lưu Tông Tín rồi coi như gió thoảng bên tai.

“Lưu Tông Tín, ông tự lo cho cái thân mình trước đi, chưa đến lượt ông lên tiếng ở đây đâu”.

“Ông…”

Nghe thấy vậy, Lưu Tông Tín tức đến mức nghẹn họng.

Nếu là ngày thường thì không bao giờ Hoàng Đình dám to tiếng trước mặt ông ta như vậy.

Chắc chắn lão ta đã biết tập đoàn Lưu Thị xảy ra chuyện nên mới có thái độ hách dịch như thế.

Lưu Tông Tín còn định nói tiếp, nhưng đã thấy Sở Bắc xua tay rồi nhìn về phía Hoàng Đình.

“Hình như tôi không hỏi ông thì phải”.

“Không hỏi thì sao? Chẳng lẽ…”

Hoàng Đình trợn mắt, chưa kịp nói hết câu thì Sở Bắc lại xua tay, nhưng lần này là với Thanh Vũ.

“Ném ra ngoài!”

“Vâng!”

Thanh Vũ đáp lại rồi lập tức vào việc, nhanh chóng đi tới cạnh Hoàng Đình.

“Cái gì? Ném tao ra ngoài? Thằng kia, trước khi nói thì phải uốn lưỡi…”

Hoàng Đình nở cụ cười khinh bỉ, có Long Tam chống lưng thì đừng nói là thằng nhãi vô danh này, đến Lưu Tông Tín lão ta cũng không coi ra gì luôn.

Nhưng lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một cảm giác bí bách ập tới khiến lão ta nghẹt thở.

Người lão ta nhẹ bẫng, hoá ra đã bị Thanh Vũ cầm cổ áo xách lên.

“Ớ…”

Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây phải giật nảy mình.

Không ai ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại có sức khoẻ đến thế.

Hơn nữa, trông cô vẫn rất thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở vẫn bình ổn.

“Khụ khụ, tha… thả tao ra…”

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 269Long Tam sa sầm mặt rồi chỉ tay ra phía cửa với vẻ đằng đằng sát khí.Ban nãy, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn không nể mặt đã khiến gã mất sạch thể diện rồi.Bây giờ, đến một tên vô danh tiểu tốt cũng dám vênh váo với gã ư?Thế chẳng là khiêu khích tôn nghiêm của gã hay sao?“Khẩu khí lớn quá nhỉ! Không tốt!”Lúc này, Sở Bắc lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười điềm nhiên.“Thằng kia, anh Long bảo mày biến đi, không nghe thấy à?”Người đàn ông trung niên tỏ thái độ đầu tiên bên cạnh Long Tam đã đứng dậy.“Mắt thì mù rồi, hhông lẽ tai cũng điếc luôn à?”Để lấy lòng Long Tam, người đàn ông trung niên ấy lập tức cất giọng hùng hổ ngay.“Biết điều thì cút ngay!”“Hoàng Đình, im ngay!”Sở Bắc còn chưa kịp nói gì thì Lưu Tông Tín ở phía sau đã bước lên.“Dám ăn nói với cậu Sở kiểu đó, ông to gan quá nhỉ!”Song, Hoàng Đình chỉ cười lạnh với lời chất vấn của Lưu Tông Tín rồi coi như gió thoảng bên tai.“Lưu Tông Tín, ông tự lo cho cái thân mình trước đi, chưa đến lượt ông lên tiếng ở đây đâu”.“Ông…”Nghe thấy vậy, Lưu Tông Tín tức đến mức nghẹn họng.Nếu là ngày thường thì không bao giờ Hoàng Đình dám to tiếng trước mặt ông ta như vậy.Chắc chắn lão ta đã biết tập đoàn Lưu Thị xảy ra chuyện nên mới có thái độ hách dịch như thế.Lưu Tông Tín còn định nói tiếp, nhưng đã thấy Sở Bắc xua tay rồi nhìn về phía Hoàng Đình.“Hình như tôi không hỏi ông thì phải”.“Không hỏi thì sao? Chẳng lẽ…”Hoàng Đình trợn mắt, chưa kịp nói hết câu thì Sở Bắc lại xua tay, nhưng lần này là với Thanh Vũ.“Ném ra ngoài!”“Vâng!”Thanh Vũ đáp lại rồi lập tức vào việc, nhanh chóng đi tới cạnh Hoàng Đình.“Cái gì? Ném tao ra ngoài? Thằng kia, trước khi nói thì phải uốn lưỡi…”Hoàng Đình nở cụ cười khinh bỉ, có Long Tam chống lưng thì đừng nói là thằng nhãi vô danh này, đến Lưu Tông Tín lão ta cũng không coi ra gì luôn.Nhưng lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một cảm giác bí bách ập tới khiến lão ta nghẹt thở.Người lão ta nhẹ bẫng, hoá ra đã bị Thanh Vũ cầm cổ áo xách lên.“Ớ…”Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây phải giật nảy mình.Không ai ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại có sức khoẻ đến thế.Hơn nữa, trông cô vẫn rất thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở vẫn bình ổn.“Khụ khụ, tha… thả tao ra…”

Chương 269