Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 297

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 297Nếu Sở Bắc đã đắc tội với cậu Lưu thì bước chân đi đừng mong trở lại.Sở Bắc dừng bước rồi ngoảnh lại.Sau đó, anh lạnh mặt nhìn Lý Nham.“Để xem chuyện anh bảo có đáng để tôi phải đi không nào!”“Nếu đáng thì anh được sống!”“Không thì anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống!”Dứt lời, Sở Bắc chống cây gậy trúc đi ra khỏi phòng bao.“Hừ! To mồm quá nhỉ!”Lý Nham ở phía sau sầm mặt xuống.Câu nói của Sở Bắc đúng là ngông cuồng.Chờ gặp cậu Lưu rồi để xem mày sẽ chết thế nào.Lý Nham hầm hự, sau đó mặc kệ Chu Cầm và Lạc Tuyết rồi đi nhanh ra ngoài.“Tiểu Tuyết, phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta về trước đi, nhỡ bị liên luỵ thì phiền phức lắm!”Chu Cầm có vẻ lo sợ, không còn thấy hứng thú với đồ ăn thức uống trên bàn nữa.Bà ta không lo cho Sở Bắc, mà chỉ sợ tai bay vạ gió.“Mẹ, mẹ nói gì thế?”Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta: “Chúng ta phải tin tưởng Sở Bắc, dù có về thì cũng phải chờ anh ấy rồi cùng về!”Tuy nói vậy, nhưng Lạc Tuyết đang nhăn mặt lại.Cô đang thấy rất lo lắng.…Ở phía khác, Lý Nham dẫn Sở Bắc nhanh chóng đi đến căn phòng bao của Lưu Phong.“Sở Bắc, vào đi, cậu Lưu đang chờ cậu ở bên trong đấy!”Lý Nham bật cười rồi thầm nghĩ chỉ cần Sở Bắc bước vào thì đừng hòng trở ra.Sở Bắc mỉm cười một cách bình thản.Anh dùng cây gậy trúc đẩy cửa rồi rảo bước vào trong.Lưu Phong đã đợi trong phòng một lúc lâu, nhìn thấy Sở Bắc, hắn vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy.“Sở…”“Kìa cậu Lưu, chút việc nhỏ nhặt này cậu đừng nhúng tay vào, để tôi giúp!”Lưu Phong mới nói được một chữ thì Lý Nham đã sấn tới rồi cất giọng nịnh nọt.Lưu Phong ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại thì Lý Nham đã ngoảnh lại rồi hung hăng nhìn về phía Sở Bắc.“Họ Sở kia, còn ngây ra đó làm gì? Quỳ xuống mau!”“Dám đắc tội với cậu Lưu, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!”Lý Nham vênh váo với vẻ đắc ý.

Chương 297

Nếu Sở Bắc đã đắc tội với cậu Lưu thì bước chân đi đừng mong trở lại.

Sở Bắc dừng bước rồi ngoảnh lại.

Sau đó, anh lạnh mặt nhìn Lý Nham.

“Để xem chuyện anh bảo có đáng để tôi phải đi không nào!”

“Nếu đáng thì anh được sống!”

“Không thì anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống!”

Dứt lời, Sở Bắc chống cây gậy trúc đi ra khỏi phòng bao.

“Hừ! To mồm quá nhỉ!”

Lý Nham ở phía sau sầm mặt xuống.

Câu nói của Sở Bắc đúng là ngông cuồng.

Chờ gặp cậu Lưu rồi để xem mày sẽ chết thế nào.

Lý Nham hầm hự, sau đó mặc kệ Chu Cầm và Lạc Tuyết rồi đi nhanh ra ngoài.

“Tiểu Tuyết, phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta về trước đi, nhỡ bị liên luỵ thì phiền phức lắm!”

Chu Cầm có vẻ lo sợ, không còn thấy hứng thú với đồ ăn thức uống trên bàn nữa.

Bà ta không lo cho Sở Bắc, mà chỉ sợ tai bay vạ gió.

“Mẹ, mẹ nói gì thế?”

Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta: “Chúng ta phải tin tưởng Sở Bắc, dù có về thì cũng phải chờ anh ấy rồi cùng về!”

Tuy nói vậy, nhưng Lạc Tuyết đang nhăn mặt lại.

Cô đang thấy rất lo lắng.

Ở phía khác, Lý Nham dẫn Sở Bắc nhanh chóng đi đến căn phòng bao của Lưu Phong.

“Sở Bắc, vào đi, cậu Lưu đang chờ cậu ở bên trong đấy!”

Lý Nham bật cười rồi thầm nghĩ chỉ cần Sở Bắc bước vào thì đừng hòng trở ra.

Sở Bắc mỉm cười một cách bình thản.

Anh dùng cây gậy trúc đẩy cửa rồi rảo bước vào trong.

Lưu Phong đã đợi trong phòng một lúc lâu, nhìn thấy Sở Bắc, hắn vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy.

“Sở…”

“Kìa cậu Lưu, chút việc nhỏ nhặt này cậu đừng nhúng tay vào, để tôi giúp!”

Lưu Phong mới nói được một chữ thì Lý Nham đã sấn tới rồi cất giọng nịnh nọt.

Lưu Phong ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại thì Lý Nham đã ngoảnh lại rồi hung hăng nhìn về phía Sở Bắc.

“Họ Sở kia, còn ngây ra đó làm gì? Quỳ xuống mau!”

“Dám đắc tội với cậu Lưu, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!”

Lý Nham vênh váo với vẻ đắc ý.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 297Nếu Sở Bắc đã đắc tội với cậu Lưu thì bước chân đi đừng mong trở lại.Sở Bắc dừng bước rồi ngoảnh lại.Sau đó, anh lạnh mặt nhìn Lý Nham.“Để xem chuyện anh bảo có đáng để tôi phải đi không nào!”“Nếu đáng thì anh được sống!”“Không thì anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống!”Dứt lời, Sở Bắc chống cây gậy trúc đi ra khỏi phòng bao.“Hừ! To mồm quá nhỉ!”Lý Nham ở phía sau sầm mặt xuống.Câu nói của Sở Bắc đúng là ngông cuồng.Chờ gặp cậu Lưu rồi để xem mày sẽ chết thế nào.Lý Nham hầm hự, sau đó mặc kệ Chu Cầm và Lạc Tuyết rồi đi nhanh ra ngoài.“Tiểu Tuyết, phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta về trước đi, nhỡ bị liên luỵ thì phiền phức lắm!”Chu Cầm có vẻ lo sợ, không còn thấy hứng thú với đồ ăn thức uống trên bàn nữa.Bà ta không lo cho Sở Bắc, mà chỉ sợ tai bay vạ gió.“Mẹ, mẹ nói gì thế?”Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta: “Chúng ta phải tin tưởng Sở Bắc, dù có về thì cũng phải chờ anh ấy rồi cùng về!”Tuy nói vậy, nhưng Lạc Tuyết đang nhăn mặt lại.Cô đang thấy rất lo lắng.…Ở phía khác, Lý Nham dẫn Sở Bắc nhanh chóng đi đến căn phòng bao của Lưu Phong.“Sở Bắc, vào đi, cậu Lưu đang chờ cậu ở bên trong đấy!”Lý Nham bật cười rồi thầm nghĩ chỉ cần Sở Bắc bước vào thì đừng hòng trở ra.Sở Bắc mỉm cười một cách bình thản.Anh dùng cây gậy trúc đẩy cửa rồi rảo bước vào trong.Lưu Phong đã đợi trong phòng một lúc lâu, nhìn thấy Sở Bắc, hắn vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy.“Sở…”“Kìa cậu Lưu, chút việc nhỏ nhặt này cậu đừng nhúng tay vào, để tôi giúp!”Lưu Phong mới nói được một chữ thì Lý Nham đã sấn tới rồi cất giọng nịnh nọt.Lưu Phong ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại thì Lý Nham đã ngoảnh lại rồi hung hăng nhìn về phía Sở Bắc.“Họ Sở kia, còn ngây ra đó làm gì? Quỳ xuống mau!”“Dám đắc tội với cậu Lưu, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!”Lý Nham vênh váo với vẻ đắc ý.

Chương 297