Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 298

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 298Bây giờ, hắn ta chẳng những có thể lấy lòng cậu Lưu, mà còn có thể dạy cho tên vô dụng Sở Bắc một bài học, đúng là một mũi tên trúng hai đích.Lý Nham thầm khen ngợi mình thông minh mà không chú ý tới một điều.Đó là Lưu Phong ở phía sau đang sa sầm mặt.Hắn gần như đờ người ra, sự sợ hãi cùng hoảng hốt khiến hắn quên luôn việc phải ngăn Lý Nham lại.Thấy Sở Bắc không có động tĩnh gì, Lý Nham thầm cười lạnh rồi nói tiếp.“Thằng mù kia, tai mày điếc luôn rồi à? Nếu giờ mày chịu xin lỗi ngay thì tao vào cậu Lưu sẽ tha cho một mạng”.“Còn không thì bổn thiếu gia sẽ cho mày khỏi thấy mặt trời vào ngày mai luôn”.Lý Nham huênh hoang không sợ gì hết, một mực đòi xử lý Sở Bắc.Thấy thế, Sở Bắc chỉ biết lắc đầu.Anh không thèm để ý đến Lý Nham, mà ngồi xuống phía đối diện Lưu Phong.“Bảo tôi quỳ xuống? Để tôi hỏi lại Lưu Phong xem cậu ta dám không đã!”“Mày nói gì? Cậu Lưu có dám không ư? Ha ha, đúng là nực cười!”Nghe thấy thế, Lý Nham bật cười ha hả.Hắn ta nhìn Sở Bắc như đang nhìn một tên ngu dại.“Cái loại mù dở như mày không đáng để cậu Lưu động tay đâu”.Trong lúc đắc ý, Lý Nham không quên ngoái lại nhìn Lưu Phong với vẻ trung thành.“Cậu Lưu, cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ thay mặt cậu rồi dạy cho thằng này một bài học…”“Anh im ngay!:Lý Nham vừa nói dứt câu thì Lưu Phong đã gào ầm lên.Lý Nham thần người ra rồi ngẩng đầu lên.Bấy giờ, hắn ta mới phát hiện Lưu Phong đang đầy vẻ giận dữ.“Cậu Lưu, cậu…”Lý Nham chột dạ, nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì…Chát!Tiếng bạt tai lập tức vang lên.Má phải của Lý Nham hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng.Một nửa bên mặt của hắn ta sưng vù.“Cậu Lưu, cậu, sao cậu lại đánh tôi?”Lý Nham đã bị tát cho đần người.Hắn ta trợn tròn mắt nhìn Lưu Phong với vẻ oan ức.“Đánh anh? Tôi còn muốn đạp thêm cho anh mấy phát ấy”.Lưu Phong nghe thấy thế thì chỉ muốn phát rồ.Ngay sau đó, hắn đã nhấc chân đạp Lý Nham ngã xuống đất.Lúc này, Lý Nham đã bị doạ sợ, chật vật nằm dưới đất.

Chương 298

Bây giờ, hắn ta chẳng những có thể lấy lòng cậu Lưu, mà còn có thể dạy cho tên vô dụng Sở Bắc một bài học, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Lý Nham thầm khen ngợi mình thông minh mà không chú ý tới một điều.

Đó là Lưu Phong ở phía sau đang sa sầm mặt.

Hắn gần như đờ người ra, sự sợ hãi cùng hoảng hốt khiến hắn quên luôn việc phải ngăn Lý Nham lại.

Thấy Sở Bắc không có động tĩnh gì, Lý Nham thầm cười lạnh rồi nói tiếp.

“Thằng mù kia, tai mày điếc luôn rồi à? Nếu giờ mày chịu xin lỗi ngay thì tao vào cậu Lưu sẽ tha cho một mạng”.

“Còn không thì bổn thiếu gia sẽ cho mày khỏi thấy mặt trời vào ngày mai luôn”.

Lý Nham huênh hoang không sợ gì hết, một mực đòi xử lý Sở Bắc.

Thấy thế, Sở Bắc chỉ biết lắc đầu.

Anh không thèm để ý đến Lý Nham, mà ngồi xuống phía đối diện Lưu Phong.

“Bảo tôi quỳ xuống? Để tôi hỏi lại Lưu Phong xem cậu ta dám không đã!”

“Mày nói gì? Cậu Lưu có dám không ư? Ha ha, đúng là nực cười!”

Nghe thấy thế, Lý Nham bật cười ha hả.

Hắn ta nhìn Sở Bắc như đang nhìn một tên ngu dại.

“Cái loại mù dở như mày không đáng để cậu Lưu động tay đâu”.

Trong lúc đắc ý, Lý Nham không quên ngoái lại nhìn Lưu Phong với vẻ trung thành.

“Cậu Lưu, cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ thay mặt cậu rồi dạy cho thằng này một bài học…”

“Anh im ngay!:

Lý Nham vừa nói dứt câu thì Lưu Phong đã gào ầm lên.

Lý Nham thần người ra rồi ngẩng đầu lên.

Bấy giờ, hắn ta mới phát hiện Lưu Phong đang đầy vẻ giận dữ.

“Cậu Lưu, cậu…”

Lý Nham chột dạ, nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì…

Chát!

Tiếng bạt tai lập tức vang lên.

Má phải của Lý Nham hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng.

Một nửa bên mặt của hắn ta sưng vù.

“Cậu Lưu, cậu, sao cậu lại đánh tôi?”

Lý Nham đã bị tát cho đần người.

Hắn ta trợn tròn mắt nhìn Lưu Phong với vẻ oan ức.

“Đánh anh? Tôi còn muốn đạp thêm cho anh mấy phát ấy”.

Lưu Phong nghe thấy thế thì chỉ muốn phát rồ.

Ngay sau đó, hắn đã nhấc chân đạp Lý Nham ngã xuống đất.

Lúc này, Lý Nham đã bị doạ sợ, chật vật nằm dưới đất.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 298Bây giờ, hắn ta chẳng những có thể lấy lòng cậu Lưu, mà còn có thể dạy cho tên vô dụng Sở Bắc một bài học, đúng là một mũi tên trúng hai đích.Lý Nham thầm khen ngợi mình thông minh mà không chú ý tới một điều.Đó là Lưu Phong ở phía sau đang sa sầm mặt.Hắn gần như đờ người ra, sự sợ hãi cùng hoảng hốt khiến hắn quên luôn việc phải ngăn Lý Nham lại.Thấy Sở Bắc không có động tĩnh gì, Lý Nham thầm cười lạnh rồi nói tiếp.“Thằng mù kia, tai mày điếc luôn rồi à? Nếu giờ mày chịu xin lỗi ngay thì tao vào cậu Lưu sẽ tha cho một mạng”.“Còn không thì bổn thiếu gia sẽ cho mày khỏi thấy mặt trời vào ngày mai luôn”.Lý Nham huênh hoang không sợ gì hết, một mực đòi xử lý Sở Bắc.Thấy thế, Sở Bắc chỉ biết lắc đầu.Anh không thèm để ý đến Lý Nham, mà ngồi xuống phía đối diện Lưu Phong.“Bảo tôi quỳ xuống? Để tôi hỏi lại Lưu Phong xem cậu ta dám không đã!”“Mày nói gì? Cậu Lưu có dám không ư? Ha ha, đúng là nực cười!”Nghe thấy thế, Lý Nham bật cười ha hả.Hắn ta nhìn Sở Bắc như đang nhìn một tên ngu dại.“Cái loại mù dở như mày không đáng để cậu Lưu động tay đâu”.Trong lúc đắc ý, Lý Nham không quên ngoái lại nhìn Lưu Phong với vẻ trung thành.“Cậu Lưu, cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ thay mặt cậu rồi dạy cho thằng này một bài học…”“Anh im ngay!:Lý Nham vừa nói dứt câu thì Lưu Phong đã gào ầm lên.Lý Nham thần người ra rồi ngẩng đầu lên.Bấy giờ, hắn ta mới phát hiện Lưu Phong đang đầy vẻ giận dữ.“Cậu Lưu, cậu…”Lý Nham chột dạ, nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì…Chát!Tiếng bạt tai lập tức vang lên.Má phải của Lý Nham hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng.Một nửa bên mặt của hắn ta sưng vù.“Cậu Lưu, cậu, sao cậu lại đánh tôi?”Lý Nham đã bị tát cho đần người.Hắn ta trợn tròn mắt nhìn Lưu Phong với vẻ oan ức.“Đánh anh? Tôi còn muốn đạp thêm cho anh mấy phát ấy”.Lưu Phong nghe thấy thế thì chỉ muốn phát rồ.Ngay sau đó, hắn đã nhấc chân đạp Lý Nham ngã xuống đất.Lúc này, Lý Nham đã bị doạ sợ, chật vật nằm dưới đất.

Chương 298