Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 329

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 329“Không phải tôi muốn thế nào, mà là các người định làm gì!”Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng hờ hững.“Nếu đến đây để xin lỗi thì thể hiện thành ý đi”.Thành ý!Nghe thấy thế, ba người kia đờ mặt ra với vẻ quái lạ.Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì ngẩng mạnh đầu lên với ánh mắt kiên định.“Ông ơi, Sở Bắc nói đúng đấy ạ! Nếu cháu làm gì sai thì cháu để tuỳ ông trách phạt”.“Còn không thì ông hãy thể hiện thành ý một chút, dù Lạc Tuyết cháu chỉ là một người có địa vị thấp kém, nhưng cháu không muốn bị người khác bắt nạt”.Lạc Tuyết cắn răng lên tiếng, trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô dám cất tiếng nói đòi lại công bằng cho mình.Nói xong, cô thấy toàn thân mình nhẹ nhõm.Bao uất ức tích tụ nhiều năm qua đều đã được xả ra bằng hết.Dù Chu Cầm vẫn im lặng, nhưng trong lòng cũng thấy rất dễ chịu.Từ sau khi chồng bà ta mất, hai mẹ con luôn bị bắt nạt.Sau khi cháu ngoại bà ta ra đời, thì tình trạng ấy còn tệ hơn.Họ chẳng dám ngẩng đầu lên với người nhà họ Lạc thì thôi, đã thế còn bị coi không bằng người ngoài.Cuối cùng thì hôm nay, họ cũng xả hận được rồi.Thoáng cái, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.Bầu không khí rất kỳ lạ.Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Lạc Tuyết, Lạc Vinh Quang nghiến răng với vẻ mặt như muốn giết người.Một lúc lâu sau, ông ta đành chấp nhận nhún nhường.“Lạc Viễn, Tiểu Mai, xin lỗi đi!”Cái gì?Lạc Viễn Hà và Lạc Mai ngây ra, thậm chí còn nghi mình nghe nhầm.Tuy lúc đến đây, họ rất huênh hoang, vì nghĩ rằng Lạc Vinh Quang đã ra mặt thì kiểu gì Lạc Tuyết cũng phải đồng ý thôi.Dù có không muốn đến mấy đi chăng nữa.Vì vậy, họ mới đường hoàng đi theo Lạc Vinh Quang đến nơi này.Nhưng bây giờ thì…Cục diện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ rồi.“Bố, bố bảo chúng con xin lỗi nó ư? Chuyện này…”Lạc Viễn Hà xụ mặt ra với vẻ bất bình.Còn Lạc Mai thì suýt nữa muốn bùng cháy.“Ông ơi, ông có làm sao không mà bảo cháu xin lỗi nó? Không đời nào!”Từ nhỏ, ả ta đã không hợp với Lạc Tuyết rồi.

Chương 329

“Không phải tôi muốn thế nào, mà là các người định làm gì!”

Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng hờ hững.

“Nếu đến đây để xin lỗi thì thể hiện thành ý đi”.

Thành ý!

Nghe thấy thế, ba người kia đờ mặt ra với vẻ quái lạ.

Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì ngẩng mạnh đầu lên với ánh mắt kiên định.

“Ông ơi, Sở Bắc nói đúng đấy ạ! Nếu cháu làm gì sai thì cháu để tuỳ ông trách phạt”.

“Còn không thì ông hãy thể hiện thành ý một chút, dù Lạc Tuyết cháu chỉ là một người có địa vị thấp kém, nhưng cháu không muốn bị người khác bắt nạt”.

Lạc Tuyết cắn răng lên tiếng, trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô dám cất tiếng nói đòi lại công bằng cho mình.

Nói xong, cô thấy toàn thân mình nhẹ nhõm.

Bao uất ức tích tụ nhiều năm qua đều đã được xả ra bằng hết.

Dù Chu Cầm vẫn im lặng, nhưng trong lòng cũng thấy rất dễ chịu.

Từ sau khi chồng bà ta mất, hai mẹ con luôn bị bắt nạt.

Sau khi cháu ngoại bà ta ra đời, thì tình trạng ấy còn tệ hơn.

Họ chẳng dám ngẩng đầu lên với người nhà họ Lạc thì thôi, đã thế còn bị coi không bằng người ngoài.

Cuối cùng thì hôm nay, họ cũng xả hận được rồi.

Thoáng cái, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Bầu không khí rất kỳ lạ.

Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Lạc Tuyết, Lạc Vinh Quang nghiến răng với vẻ mặt như muốn giết người.

Một lúc lâu sau, ông ta đành chấp nhận nhún nhường.

“Lạc Viễn, Tiểu Mai, xin lỗi đi!”

Cái gì?

Lạc Viễn Hà và Lạc Mai ngây ra, thậm chí còn nghi mình nghe nhầm.

Tuy lúc đến đây, họ rất huênh hoang, vì nghĩ rằng Lạc Vinh Quang đã ra mặt thì kiểu gì Lạc Tuyết cũng phải đồng ý thôi.

Dù có không muốn đến mấy đi chăng nữa.

Vì vậy, họ mới đường hoàng đi theo Lạc Vinh Quang đến nơi này.

Nhưng bây giờ thì…

Cục diện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ rồi.

“Bố, bố bảo chúng con xin lỗi nó ư? Chuyện này…”

Lạc Viễn Hà xụ mặt ra với vẻ bất bình.

Còn Lạc Mai thì suýt nữa muốn bùng cháy.

“Ông ơi, ông có làm sao không mà bảo cháu xin lỗi nó? Không đời nào!”

Từ nhỏ, ả ta đã không hợp với Lạc Tuyết rồi.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 329“Không phải tôi muốn thế nào, mà là các người định làm gì!”Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng hờ hững.“Nếu đến đây để xin lỗi thì thể hiện thành ý đi”.Thành ý!Nghe thấy thế, ba người kia đờ mặt ra với vẻ quái lạ.Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì ngẩng mạnh đầu lên với ánh mắt kiên định.“Ông ơi, Sở Bắc nói đúng đấy ạ! Nếu cháu làm gì sai thì cháu để tuỳ ông trách phạt”.“Còn không thì ông hãy thể hiện thành ý một chút, dù Lạc Tuyết cháu chỉ là một người có địa vị thấp kém, nhưng cháu không muốn bị người khác bắt nạt”.Lạc Tuyết cắn răng lên tiếng, trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô dám cất tiếng nói đòi lại công bằng cho mình.Nói xong, cô thấy toàn thân mình nhẹ nhõm.Bao uất ức tích tụ nhiều năm qua đều đã được xả ra bằng hết.Dù Chu Cầm vẫn im lặng, nhưng trong lòng cũng thấy rất dễ chịu.Từ sau khi chồng bà ta mất, hai mẹ con luôn bị bắt nạt.Sau khi cháu ngoại bà ta ra đời, thì tình trạng ấy còn tệ hơn.Họ chẳng dám ngẩng đầu lên với người nhà họ Lạc thì thôi, đã thế còn bị coi không bằng người ngoài.Cuối cùng thì hôm nay, họ cũng xả hận được rồi.Thoáng cái, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.Bầu không khí rất kỳ lạ.Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Lạc Tuyết, Lạc Vinh Quang nghiến răng với vẻ mặt như muốn giết người.Một lúc lâu sau, ông ta đành chấp nhận nhún nhường.“Lạc Viễn, Tiểu Mai, xin lỗi đi!”Cái gì?Lạc Viễn Hà và Lạc Mai ngây ra, thậm chí còn nghi mình nghe nhầm.Tuy lúc đến đây, họ rất huênh hoang, vì nghĩ rằng Lạc Vinh Quang đã ra mặt thì kiểu gì Lạc Tuyết cũng phải đồng ý thôi.Dù có không muốn đến mấy đi chăng nữa.Vì vậy, họ mới đường hoàng đi theo Lạc Vinh Quang đến nơi này.Nhưng bây giờ thì…Cục diện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ rồi.“Bố, bố bảo chúng con xin lỗi nó ư? Chuyện này…”Lạc Viễn Hà xụ mặt ra với vẻ bất bình.Còn Lạc Mai thì suýt nữa muốn bùng cháy.“Ông ơi, ông có làm sao không mà bảo cháu xin lỗi nó? Không đời nào!”Từ nhỏ, ả ta đã không hợp với Lạc Tuyết rồi.

Chương 329