Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 330
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 330Nhưng đó là vì đố kỵ.Ả ta ghen ghét khi thấy Lạc Tuyết xinh đẹp và hiểu chuyện hơn mình!Mấy năm qua, chẳng dễ gì ả ta mời đè đầu cưỡi cổ Lạc Tuyết.Giờ bảo ả ta xin lỗi, sao ả ta có thể chấp nhận được?“Im ngay!”Hai bố con Lạc Mai vừa lên tiếng thì Lạc Vinh Quang đã quát lớn, khiến hai người kia giật bắn mình.“Bây giờ, cả hai mau xin lỗi với bố ngay, nếu không tự gánh hậu quả!”Lạc Vinh Quang lạnh mặt cất giọng nghiêm nghị.Nghe thấy thế, bố con Lạc Viễn Hà chỉ biết cắn răng, không dám phản bác dù chỉ một câu.Đúng vậy, bây giờ chỉ có Lạc Tuyết mới có thể cứu nguy cho tập đoàn Lạc Thị thôi.Nếu họ không chịu xin lỗi thì hậu quả khó lường.“Được, con sẽ xin lỗi!”Lạc Viễn Hà cắn răng, cuối cùng đành thoả hiệp.“Tiểu Tuyết, bác cả sai rồi, bác xin lỗi cháu!”Lạc Mai nắm chặt tay thành nắm đấm, đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt.Ả ta cúi thấp đầu rồi nói như lấy lệ.“Xin lỗi!”Hả?Lạc Tuyết cau mày, thầm thấy không vui.Thế này mà là xin lỗi à?Nghe giọng điệu của Lạc Mai còn giống đang mắng cô hơn.“Đây là cách xin lỗi của các người đấy à? Nực cười!”Giọng nói của Sở Bắc chợt vang lên, ngữ điệu đanh thép, nhưng hai bố con Lạc Mai nghe thấy thì chỉ muốn phát điên.Nhưng Lạc Vinh Quang lại liếc mắt lườm con trai và cháu gái mình.“Xin lỗi thành tâm vào xem nào, ai còn làm cho có lệ thì cút ngay ra khỏi nhà họ Lạc”.Đủ thấy, Lạc Vinh Quang đã mất kiên nhẫn đến mức nào.Ông ta chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.Nghe thấy thế, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thấy hơi sợ hãi.Dù trong lòng họ rất không cam tâm, nhưng không dám bộc lộ ra.“Tiểu Tuyết, là bác sai, bác xin lỗi cháu, cháu rộng lòng bỏ qua cho bác nhé!”Thấy bố mình đã thoả hiệp, Lạc Mai cũng hết cách.“Lạc Tuyết, lần này là tôi sai với cô, tôi xin lỗi!”Dù hai lời xin lỗi này không quá chân thành, nhưng nhìn chung thì vẫn chấp nhận được.Lạc Tuyết thầm thở dài một hơi rồi lắc đầu.“Không sao, cho qua đi!”Nghe thấy vậy, hai bố con nhà kia thở phào một hơi.Nhưng ánh mắt họ nhìn Sở Bắc thì vẫn đầy vẻ thù hằn.Nếu không tại Sở Bắc thì sao họ phải chịu nhục vậy chứ?
Chương 330
Nhưng đó là vì đố kỵ.
Ả ta ghen ghét khi thấy Lạc Tuyết xinh đẹp và hiểu chuyện hơn mình!
Mấy năm qua, chẳng dễ gì ả ta mời đè đầu cưỡi cổ Lạc Tuyết.
Giờ bảo ả ta xin lỗi, sao ả ta có thể chấp nhận được?
“Im ngay!”
Hai bố con Lạc Mai vừa lên tiếng thì Lạc Vinh Quang đã quát lớn, khiến hai người kia giật bắn mình.
“Bây giờ, cả hai mau xin lỗi với bố ngay, nếu không tự gánh hậu quả!”
Lạc Vinh Quang lạnh mặt cất giọng nghiêm nghị.
Nghe thấy thế, bố con Lạc Viễn Hà chỉ biết cắn răng, không dám phản bác dù chỉ một câu.
Đúng vậy, bây giờ chỉ có Lạc Tuyết mới có thể cứu nguy cho tập đoàn Lạc Thị thôi.
Nếu họ không chịu xin lỗi thì hậu quả khó lường.
“Được, con sẽ xin lỗi!”
Lạc Viễn Hà cắn răng, cuối cùng đành thoả hiệp.
“Tiểu Tuyết, bác cả sai rồi, bác xin lỗi cháu!”
Lạc Mai nắm chặt tay thành nắm đấm, đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt.
Ả ta cúi thấp đầu rồi nói như lấy lệ.
“Xin lỗi!”
Hả?
Lạc Tuyết cau mày, thầm thấy không vui.
Thế này mà là xin lỗi à?
Nghe giọng điệu của Lạc Mai còn giống đang mắng cô hơn.
“Đây là cách xin lỗi của các người đấy à? Nực cười!”
Giọng nói của Sở Bắc chợt vang lên, ngữ điệu đanh thép, nhưng hai bố con Lạc Mai nghe thấy thì chỉ muốn phát điên.
Nhưng Lạc Vinh Quang lại liếc mắt lườm con trai và cháu gái mình.
“Xin lỗi thành tâm vào xem nào, ai còn làm cho có lệ thì cút ngay ra khỏi nhà họ Lạc”.
Đủ thấy, Lạc Vinh Quang đã mất kiên nhẫn đến mức nào.
Ông ta chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.
Nghe thấy thế, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thấy hơi sợ hãi.
Dù trong lòng họ rất không cam tâm, nhưng không dám bộc lộ ra.
“Tiểu Tuyết, là bác sai, bác xin lỗi cháu, cháu rộng lòng bỏ qua cho bác nhé!”
Thấy bố mình đã thoả hiệp, Lạc Mai cũng hết cách.
“Lạc Tuyết, lần này là tôi sai với cô, tôi xin lỗi!”
Dù hai lời xin lỗi này không quá chân thành, nhưng nhìn chung thì vẫn chấp nhận được.
Lạc Tuyết thầm thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Không sao, cho qua đi!”
Nghe thấy vậy, hai bố con nhà kia thở phào một hơi.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Sở Bắc thì vẫn đầy vẻ thù hằn.
Nếu không tại Sở Bắc thì sao họ phải chịu nhục vậy chứ?
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 330Nhưng đó là vì đố kỵ.Ả ta ghen ghét khi thấy Lạc Tuyết xinh đẹp và hiểu chuyện hơn mình!Mấy năm qua, chẳng dễ gì ả ta mời đè đầu cưỡi cổ Lạc Tuyết.Giờ bảo ả ta xin lỗi, sao ả ta có thể chấp nhận được?“Im ngay!”Hai bố con Lạc Mai vừa lên tiếng thì Lạc Vinh Quang đã quát lớn, khiến hai người kia giật bắn mình.“Bây giờ, cả hai mau xin lỗi với bố ngay, nếu không tự gánh hậu quả!”Lạc Vinh Quang lạnh mặt cất giọng nghiêm nghị.Nghe thấy thế, bố con Lạc Viễn Hà chỉ biết cắn răng, không dám phản bác dù chỉ một câu.Đúng vậy, bây giờ chỉ có Lạc Tuyết mới có thể cứu nguy cho tập đoàn Lạc Thị thôi.Nếu họ không chịu xin lỗi thì hậu quả khó lường.“Được, con sẽ xin lỗi!”Lạc Viễn Hà cắn răng, cuối cùng đành thoả hiệp.“Tiểu Tuyết, bác cả sai rồi, bác xin lỗi cháu!”Lạc Mai nắm chặt tay thành nắm đấm, đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt.Ả ta cúi thấp đầu rồi nói như lấy lệ.“Xin lỗi!”Hả?Lạc Tuyết cau mày, thầm thấy không vui.Thế này mà là xin lỗi à?Nghe giọng điệu của Lạc Mai còn giống đang mắng cô hơn.“Đây là cách xin lỗi của các người đấy à? Nực cười!”Giọng nói của Sở Bắc chợt vang lên, ngữ điệu đanh thép, nhưng hai bố con Lạc Mai nghe thấy thì chỉ muốn phát điên.Nhưng Lạc Vinh Quang lại liếc mắt lườm con trai và cháu gái mình.“Xin lỗi thành tâm vào xem nào, ai còn làm cho có lệ thì cút ngay ra khỏi nhà họ Lạc”.Đủ thấy, Lạc Vinh Quang đã mất kiên nhẫn đến mức nào.Ông ta chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.Nghe thấy thế, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thấy hơi sợ hãi.Dù trong lòng họ rất không cam tâm, nhưng không dám bộc lộ ra.“Tiểu Tuyết, là bác sai, bác xin lỗi cháu, cháu rộng lòng bỏ qua cho bác nhé!”Thấy bố mình đã thoả hiệp, Lạc Mai cũng hết cách.“Lạc Tuyết, lần này là tôi sai với cô, tôi xin lỗi!”Dù hai lời xin lỗi này không quá chân thành, nhưng nhìn chung thì vẫn chấp nhận được.Lạc Tuyết thầm thở dài một hơi rồi lắc đầu.“Không sao, cho qua đi!”Nghe thấy vậy, hai bố con nhà kia thở phào một hơi.Nhưng ánh mắt họ nhìn Sở Bắc thì vẫn đầy vẻ thù hằn.Nếu không tại Sở Bắc thì sao họ phải chịu nhục vậy chứ?