Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 347

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 347Dương Xuyên cắn răng, dù thấy không cam tâm, nhưng nhất thời không dám phản bác.“Được!”Dương Xuyên gằn giọng nói ra câu đó với vẻ dữ tợn.“Sở Bắc, hẹn gặp lại ở buối đấu thầu, để tôi xem đến lúc đó, anh còn mạnh miệng được nữa không!”Dứt lời, hắn ta hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.Dáng vẻ ảo não trông rất nhếch nhác.Tĩnh lặng.Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.Ai cũng há hốc miệng nhìn Sở Bắc như nhìn ma quỷ.Đến Lạc Tuyết cũng vậy.Sở Bắc chẳng những có thể bắt Lạc Viễn Hà quỳ xuống một cách kỳ lạ.Mà còn có thể doạ cho Dương Xuyên sợ chạy mất dép chỉ với mấy câu nói.Chuyện này…Đúng là khó tin!“Vừa nãy có người nói xấu Tiểu Tuyết đúng không?”Sở Bắc lia mắt nhìn một vòng với ánh mắt vô hồn sâu như vực thẳm.Các nhân viên lập tức cúi đầu.Không ai dám nói một câu nào.Đến Dương Xuyên và Lạc Viễn Hà còn bị Sở Bắc này hành cho ra bã nữa là bọn họ.Họ đang thấy rất hối hận với mấy câu huyên thuyên ban nãy.Nhỡ Sở Bắc mà nổi giận thì…“Tương tự, tôi không muốn thấy có lần sau nữa đâu!”Sở Bắc đã thể hiện ý tứ rất rõ ràng.Dứt lời, anh cất bước đi về phía Lạc Tuyết.“Sở Bắc, anh…”Lạc Tuyết định thần lại, vừa định lên tiếng thì đã bị Sở Bắc giành nói trước.“Đi thôi, lên trên đã rồi nói”Nói xong, anh đi lên tầng trên trước.Lạc Tuyết thở dài một hơi rồi đi theo.“Sở Bắc, sao bỗng dưng anh lại đến đây? Tôi không biết hôm nay lại có chuyện này!”Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc ở phía đối diện trong phòng làm việc rồi lên tiếng giải thích.Sở Bắc cười nói: “Không cần giải thích, anh tin em!”“Anh chỉ không tin Lạc Viễn Hà và Lạc Vinh Quang thôi!”Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ phản bác lại.Nhưng bây giờ thì chỉ biết im lặng.

Chương 347

Dương Xuyên cắn răng, dù thấy không cam tâm, nhưng nhất thời không dám phản bác.

“Được!”

Dương Xuyên gằn giọng nói ra câu đó với vẻ dữ tợn.

“Sở Bắc, hẹn gặp lại ở buối đấu thầu, để tôi xem đến lúc đó, anh còn mạnh miệng được nữa không!”

Dứt lời, hắn ta hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Dáng vẻ ảo não trông rất nhếch nhác.

Tĩnh lặng.

Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.

Ai cũng há hốc miệng nhìn Sở Bắc như nhìn ma quỷ.

Đến Lạc Tuyết cũng vậy.

Sở Bắc chẳng những có thể bắt Lạc Viễn Hà quỳ xuống một cách kỳ lạ.

Mà còn có thể doạ cho Dương Xuyên sợ chạy mất dép chỉ với mấy câu nói.

Chuyện này…

Đúng là khó tin!

“Vừa nãy có người nói xấu Tiểu Tuyết đúng không?”

Sở Bắc lia mắt nhìn một vòng với ánh mắt vô hồn sâu như vực thẳm.

Các nhân viên lập tức cúi đầu.

Không ai dám nói một câu nào.

Đến Dương Xuyên và Lạc Viễn Hà còn bị Sở Bắc này hành cho ra bã nữa là bọn họ.

Họ đang thấy rất hối hận với mấy câu huyên thuyên ban nãy.

Nhỡ Sở Bắc mà nổi giận thì…

“Tương tự, tôi không muốn thấy có lần sau nữa đâu!”

Sở Bắc đã thể hiện ý tứ rất rõ ràng.

Dứt lời, anh cất bước đi về phía Lạc Tuyết.

“Sở Bắc, anh…”

Lạc Tuyết định thần lại, vừa định lên tiếng thì đã bị Sở Bắc giành nói trước.

“Đi thôi, lên trên đã rồi nói”

Nói xong, anh đi lên tầng trên trước.

Lạc Tuyết thở dài một hơi rồi đi theo.

“Sở Bắc, sao bỗng dưng anh lại đến đây? Tôi không biết hôm nay lại có chuyện này!”

Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc ở phía đối diện trong phòng làm việc rồi lên tiếng giải thích.

Sở Bắc cười nói: “Không cần giải thích, anh tin em!”

“Anh chỉ không tin Lạc Viễn Hà và Lạc Vinh Quang thôi!”

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.

Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ phản bác lại.

Nhưng bây giờ thì chỉ biết im lặng.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 347Dương Xuyên cắn răng, dù thấy không cam tâm, nhưng nhất thời không dám phản bác.“Được!”Dương Xuyên gằn giọng nói ra câu đó với vẻ dữ tợn.“Sở Bắc, hẹn gặp lại ở buối đấu thầu, để tôi xem đến lúc đó, anh còn mạnh miệng được nữa không!”Dứt lời, hắn ta hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.Dáng vẻ ảo não trông rất nhếch nhác.Tĩnh lặng.Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.Ai cũng há hốc miệng nhìn Sở Bắc như nhìn ma quỷ.Đến Lạc Tuyết cũng vậy.Sở Bắc chẳng những có thể bắt Lạc Viễn Hà quỳ xuống một cách kỳ lạ.Mà còn có thể doạ cho Dương Xuyên sợ chạy mất dép chỉ với mấy câu nói.Chuyện này…Đúng là khó tin!“Vừa nãy có người nói xấu Tiểu Tuyết đúng không?”Sở Bắc lia mắt nhìn một vòng với ánh mắt vô hồn sâu như vực thẳm.Các nhân viên lập tức cúi đầu.Không ai dám nói một câu nào.Đến Dương Xuyên và Lạc Viễn Hà còn bị Sở Bắc này hành cho ra bã nữa là bọn họ.Họ đang thấy rất hối hận với mấy câu huyên thuyên ban nãy.Nhỡ Sở Bắc mà nổi giận thì…“Tương tự, tôi không muốn thấy có lần sau nữa đâu!”Sở Bắc đã thể hiện ý tứ rất rõ ràng.Dứt lời, anh cất bước đi về phía Lạc Tuyết.“Sở Bắc, anh…”Lạc Tuyết định thần lại, vừa định lên tiếng thì đã bị Sở Bắc giành nói trước.“Đi thôi, lên trên đã rồi nói”Nói xong, anh đi lên tầng trên trước.Lạc Tuyết thở dài một hơi rồi đi theo.“Sở Bắc, sao bỗng dưng anh lại đến đây? Tôi không biết hôm nay lại có chuyện này!”Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc ở phía đối diện trong phòng làm việc rồi lên tiếng giải thích.Sở Bắc cười nói: “Không cần giải thích, anh tin em!”“Anh chỉ không tin Lạc Viễn Hà và Lạc Vinh Quang thôi!”Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ phản bác lại.Nhưng bây giờ thì chỉ biết im lặng.

Chương 347