Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 352
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 352Cậu Lôi khoanh tay trước ngực rồi cất giọng rất khó nghe.Long Tam cau mày, cảm thấy rất bực mình.Nhưng không chờ gã lên tiếng thì cậu Lôi kia đã mất kiên nhẫn.“Ơ hay thằng kia, mày còn điếc nữa à? Mau tránh ra cho tao!”Nói rồi, cậu Lôi sấn tới, định đẩy người Sở Bắc.Cảnh tượng này khiến Long Tam sợ mất mật.Gã vừa định ngăn cản thì phát hiện Sở Bắc bị đẩy thì vẫn đứng im.Còn người đẩy là cậu Lôi thì lảo đảo lùi lại.Mất thăng bằng, cậu Lôi ngã sấp mặt xuống hành lang.“Con cái nhà ai mà vô văn hoá thế!”Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng không vui.Long Tam cười trừ rồi vội giải thích: “Cậu Sở, đây là Lôi Minh, cháu của Lôi Chấn!”Lôi Chấn là một trong những người thành lập nên Long Hổ Môn.Mười mấy năm trước, ông ta cũng rất có tiếng ở Tân Hải.Vì tính tình nóng nảy, hở chút là động tay động chân nên được người ta gọi là ông Lôi.Năm xưa, ông ta bị kẻ thù tính kế rồi chặt đứt mất ba ngón tay.Song, ông ta vẫn nhịn đau rồi một mình đánh lại sáu người và xử lý hết toàn bộ kẻ thù.Ông ta cũng thành danh từ trận đánh đó nên không ai dám động tới nữa.Lôi Minh là cháu trai của ông ta, hắn không kế thừa được tính cách mạnh mẽ của ông mình, mà toàn là các tính xấu.Ngày thường, hắn cũng không thèm coi Long Tam ra gì.Nếu không vì nể mặt ông Lôi thì tên Lôi Minh này đã bị người ta đánh chết lâu rồi.“Ông Lôi? Đúng là chẳng ra làm sao!”Sở Bắc cất giọng thờ ơ, không thèm để ý đến Lôi Minh nữa, định quay người bỏ đi.“Ối giời ơi, đau quá!”Lôi Minh chật vật đứng dậy, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.Ánh mắt hắn nhìn Sở Bắc sắp phun ra lửa.“Thằng khốn kia, mày dám đánh tao à? Có biết bố mày là ai không hả?”Dứt lời, hắn lại nhìn sang Long Tam.“Long Tam, anh không thấy tôi bị đánh sao? Còn ngây ra đó làm gì? Bẽ gãy tay nó cho tôi mau!”Long Tam chẹp miệng, cảm thấy bất lực.Rõ ràng là tên Lôi Minh này ra tay trước mà?Do mình vô dụng, giờ còn trách ai?“Cậu Lôi, cậu nói vừa thôi!”“Long Tam, anh nói thế là có ý gì?”Long Tam tốt bụng nhắc hắn một câu, song chẳng những hắn không cảm kích, mà còn trợn trừng mắt lên.“Anh giỏi lắm Long Tam, anh trở mặt với người nhà để giúp người ngoài chứ gì? Ông tôi đang ở trên tầng đấy, có tin tôi…”
Chương 352
Cậu Lôi khoanh tay trước ngực rồi cất giọng rất khó nghe.
Long Tam cau mày, cảm thấy rất bực mình.
Nhưng không chờ gã lên tiếng thì cậu Lôi kia đã mất kiên nhẫn.
“Ơ hay thằng kia, mày còn điếc nữa à? Mau tránh ra cho tao!”
Nói rồi, cậu Lôi sấn tới, định đẩy người Sở Bắc.
Cảnh tượng này khiến Long Tam sợ mất mật.
Gã vừa định ngăn cản thì phát hiện Sở Bắc bị đẩy thì vẫn đứng im.
Còn người đẩy là cậu Lôi thì lảo đảo lùi lại.
Mất thăng bằng, cậu Lôi ngã sấp mặt xuống hành lang.
“Con cái nhà ai mà vô văn hoá thế!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng không vui.
Long Tam cười trừ rồi vội giải thích: “Cậu Sở, đây là Lôi Minh, cháu của Lôi Chấn!”
Lôi Chấn là một trong những người thành lập nên Long Hổ Môn.
Mười mấy năm trước, ông ta cũng rất có tiếng ở Tân Hải.
Vì tính tình nóng nảy, hở chút là động tay động chân nên được người ta gọi là ông Lôi.
Năm xưa, ông ta bị kẻ thù tính kế rồi chặt đứt mất ba ngón tay.
Song, ông ta vẫn nhịn đau rồi một mình đánh lại sáu người và xử lý hết toàn bộ kẻ thù.
Ông ta cũng thành danh từ trận đánh đó nên không ai dám động tới nữa.
Lôi Minh là cháu trai của ông ta, hắn không kế thừa được tính cách mạnh mẽ của ông mình, mà toàn là các tính xấu.
Ngày thường, hắn cũng không thèm coi Long Tam ra gì.
Nếu không vì nể mặt ông Lôi thì tên Lôi Minh này đã bị người ta đánh chết lâu rồi.
“Ông Lôi? Đúng là chẳng ra làm sao!”
Sở Bắc cất giọng thờ ơ, không thèm để ý đến Lôi Minh nữa, định quay người bỏ đi.
“Ối giời ơi, đau quá!”
Lôi Minh chật vật đứng dậy, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt hắn nhìn Sở Bắc sắp phun ra lửa.
“Thằng khốn kia, mày dám đánh tao à? Có biết bố mày là ai không hả?”
Dứt lời, hắn lại nhìn sang Long Tam.
“Long Tam, anh không thấy tôi bị đánh sao? Còn ngây ra đó làm gì? Bẽ gãy tay nó cho tôi mau!”
Long Tam chẹp miệng, cảm thấy bất lực.
Rõ ràng là tên Lôi Minh này ra tay trước mà?
Do mình vô dụng, giờ còn trách ai?
“Cậu Lôi, cậu nói vừa thôi!”
“Long Tam, anh nói thế là có ý gì?”
Long Tam tốt bụng nhắc hắn một câu, song chẳng những hắn không cảm kích, mà còn trợn trừng mắt lên.
“Anh giỏi lắm Long Tam, anh trở mặt với người nhà để giúp người ngoài chứ gì? Ông tôi đang ở trên tầng đấy, có tin tôi…”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 352Cậu Lôi khoanh tay trước ngực rồi cất giọng rất khó nghe.Long Tam cau mày, cảm thấy rất bực mình.Nhưng không chờ gã lên tiếng thì cậu Lôi kia đã mất kiên nhẫn.“Ơ hay thằng kia, mày còn điếc nữa à? Mau tránh ra cho tao!”Nói rồi, cậu Lôi sấn tới, định đẩy người Sở Bắc.Cảnh tượng này khiến Long Tam sợ mất mật.Gã vừa định ngăn cản thì phát hiện Sở Bắc bị đẩy thì vẫn đứng im.Còn người đẩy là cậu Lôi thì lảo đảo lùi lại.Mất thăng bằng, cậu Lôi ngã sấp mặt xuống hành lang.“Con cái nhà ai mà vô văn hoá thế!”Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng không vui.Long Tam cười trừ rồi vội giải thích: “Cậu Sở, đây là Lôi Minh, cháu của Lôi Chấn!”Lôi Chấn là một trong những người thành lập nên Long Hổ Môn.Mười mấy năm trước, ông ta cũng rất có tiếng ở Tân Hải.Vì tính tình nóng nảy, hở chút là động tay động chân nên được người ta gọi là ông Lôi.Năm xưa, ông ta bị kẻ thù tính kế rồi chặt đứt mất ba ngón tay.Song, ông ta vẫn nhịn đau rồi một mình đánh lại sáu người và xử lý hết toàn bộ kẻ thù.Ông ta cũng thành danh từ trận đánh đó nên không ai dám động tới nữa.Lôi Minh là cháu trai của ông ta, hắn không kế thừa được tính cách mạnh mẽ của ông mình, mà toàn là các tính xấu.Ngày thường, hắn cũng không thèm coi Long Tam ra gì.Nếu không vì nể mặt ông Lôi thì tên Lôi Minh này đã bị người ta đánh chết lâu rồi.“Ông Lôi? Đúng là chẳng ra làm sao!”Sở Bắc cất giọng thờ ơ, không thèm để ý đến Lôi Minh nữa, định quay người bỏ đi.“Ối giời ơi, đau quá!”Lôi Minh chật vật đứng dậy, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.Ánh mắt hắn nhìn Sở Bắc sắp phun ra lửa.“Thằng khốn kia, mày dám đánh tao à? Có biết bố mày là ai không hả?”Dứt lời, hắn lại nhìn sang Long Tam.“Long Tam, anh không thấy tôi bị đánh sao? Còn ngây ra đó làm gì? Bẽ gãy tay nó cho tôi mau!”Long Tam chẹp miệng, cảm thấy bất lực.Rõ ràng là tên Lôi Minh này ra tay trước mà?Do mình vô dụng, giờ còn trách ai?“Cậu Lôi, cậu nói vừa thôi!”“Long Tam, anh nói thế là có ý gì?”Long Tam tốt bụng nhắc hắn một câu, song chẳng những hắn không cảm kích, mà còn trợn trừng mắt lên.“Anh giỏi lắm Long Tam, anh trở mặt với người nhà để giúp người ngoài chứ gì? Ông tôi đang ở trên tầng đấy, có tin tôi…”