Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 353

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 353Vù!Lôi Minh đang mắng chửi một cách khí thế thì chợt có một cơn gió tập kích tới.Rắc!Thậm chí đến Long Tam cũng chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó, đã có tiếng xương gãy vang lên.“A, tay tôi!”Ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Lôi Minh.Hắn đau đến mức mặt mày méo mó.Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.Sở Bắc chỉ vung cây gậy trúc lên đã bẻ gãy hai tay của Lôi Minh.“Đây là cái giá phải trả cho việc không giữ mồm giữ miệng”.Sở Bắc hờ hững liếc Long Tam.“Anh nên khuyên nhủ cậu ta, nếu còn lần sau thì phải trả giá bằng mạng sống đấy”.Dứt lời, Sở Bắc đi thẳng lên trên.Long Tam lau mồ hôi, nhưng không rảnh để ý đến Lôi Minh, mà chạy theo Sở Bắc ngay.…Khói thuốc lượn lờ trong phòng bao sang trọng trên tầng năm.Mỗi bàn ăn rộng rãi chỉ có sáu đến bảy người ngồi mà thôi.Ai nấy đều khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.Ai cũng cầm một cái tẩu trên tay, dù cửa sổ đã mở, nhưng vẫn khói mù mịt.“Các vị, năm năm rồi, tôi mới có dịp hẹn mọi người đến đây!”Vương Khôn đứng ở vị trí trung tâm, sau đó nhìn các lão cáo già ở bên dưới rồi cảm thán.“Năm xưa, chúng ta cùng nhau gây dựng môn phái ở Tân Hải, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia! Bây giờ giai đoạn ấy đã qua, những người trẻ lên ngôi rồi”.“Ai cũng phải già thôi!”“Chú Vương, chú nói gì thế?”Vương Khôn vừa nói dứt câu, một ông lão nhiều tuổi hơn ông ta chợt mỉm cười lắc đầu.“Chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn thừa sức tạo dựng lại mọi thứ, có gì đâu mà chú phải phức tạp hoá lên thế?”Nghe thấy thế, Vương Khôn bật cười: “Đúng là anh Lôi có khác, Vương Khôn tôi phục sát đất!”“Được rồi, đừng vòng vo tam quốc nữa!”Ông Lôi liếc nhìn Vương Khôn, sau đó dùng hai ngón tay còn lại trên bàn tay phải để rút một điếu thuốc ra châm.“Chú đột nhiên về đây rồi gọi chúng tôi tới làm gì? Đừng nói là rảnh rỗi sinh nông nổi nhé?”Nghe thấy thế, các lão cáo già khác lập tức liếc nhìn.“Đúng đấy anh Vương, dù chúng ta đã già, nhưng một khi ra tay thì đám trẻ chưa chắc đã phải là đối thủ đâu”.

Chương 353

Vù!

Lôi Minh đang mắng chửi một cách khí thế thì chợt có một cơn gió tập kích tới.

Rắc!

Thậm chí đến Long Tam cũng chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó, đã có tiếng xương gãy vang lên.

“A, tay tôi!”

Ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Lôi Minh.

Hắn đau đến mức mặt mày méo mó.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.

Sở Bắc chỉ vung cây gậy trúc lên đã bẻ gãy hai tay của Lôi Minh.

“Đây là cái giá phải trả cho việc không giữ mồm giữ miệng”.

Sở Bắc hờ hững liếc Long Tam.

“Anh nên khuyên nhủ cậu ta, nếu còn lần sau thì phải trả giá bằng mạng sống đấy”.

Dứt lời, Sở Bắc đi thẳng lên trên.

Long Tam lau mồ hôi, nhưng không rảnh để ý đến Lôi Minh, mà chạy theo Sở Bắc ngay.

Khói thuốc lượn lờ trong phòng bao sang trọng trên tầng năm.

Mỗi bàn ăn rộng rãi chỉ có sáu đến bảy người ngồi mà thôi.

Ai nấy đều khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.

Ai cũng cầm một cái tẩu trên tay, dù cửa sổ đã mở, nhưng vẫn khói mù mịt.

“Các vị, năm năm rồi, tôi mới có dịp hẹn mọi người đến đây!”

Vương Khôn đứng ở vị trí trung tâm, sau đó nhìn các lão cáo già ở bên dưới rồi cảm thán.

“Năm xưa, chúng ta cùng nhau gây dựng môn phái ở Tân Hải, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia! Bây giờ giai đoạn ấy đã qua, những người trẻ lên ngôi rồi”.

“Ai cũng phải già thôi!”

“Chú Vương, chú nói gì thế?”

Vương Khôn vừa nói dứt câu, một ông lão nhiều tuổi hơn ông ta chợt mỉm cười lắc đầu.

“Chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn thừa sức tạo dựng lại mọi thứ, có gì đâu mà chú phải phức tạp hoá lên thế?”

Nghe thấy thế, Vương Khôn bật cười: “Đúng là anh Lôi có khác, Vương Khôn tôi phục sát đất!”

“Được rồi, đừng vòng vo tam quốc nữa!”

Ông Lôi liếc nhìn Vương Khôn, sau đó dùng hai ngón tay còn lại trên bàn tay phải để rút một điếu thuốc ra châm.

“Chú đột nhiên về đây rồi gọi chúng tôi tới làm gì? Đừng nói là rảnh rỗi sinh nông nổi nhé?”

Nghe thấy thế, các lão cáo già khác lập tức liếc nhìn.

“Đúng đấy anh Vương, dù chúng ta đã già, nhưng một khi ra tay thì đám trẻ chưa chắc đã phải là đối thủ đâu”.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 353Vù!Lôi Minh đang mắng chửi một cách khí thế thì chợt có một cơn gió tập kích tới.Rắc!Thậm chí đến Long Tam cũng chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó, đã có tiếng xương gãy vang lên.“A, tay tôi!”Ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Lôi Minh.Hắn đau đến mức mặt mày méo mó.Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.Sở Bắc chỉ vung cây gậy trúc lên đã bẻ gãy hai tay của Lôi Minh.“Đây là cái giá phải trả cho việc không giữ mồm giữ miệng”.Sở Bắc hờ hững liếc Long Tam.“Anh nên khuyên nhủ cậu ta, nếu còn lần sau thì phải trả giá bằng mạng sống đấy”.Dứt lời, Sở Bắc đi thẳng lên trên.Long Tam lau mồ hôi, nhưng không rảnh để ý đến Lôi Minh, mà chạy theo Sở Bắc ngay.…Khói thuốc lượn lờ trong phòng bao sang trọng trên tầng năm.Mỗi bàn ăn rộng rãi chỉ có sáu đến bảy người ngồi mà thôi.Ai nấy đều khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.Ai cũng cầm một cái tẩu trên tay, dù cửa sổ đã mở, nhưng vẫn khói mù mịt.“Các vị, năm năm rồi, tôi mới có dịp hẹn mọi người đến đây!”Vương Khôn đứng ở vị trí trung tâm, sau đó nhìn các lão cáo già ở bên dưới rồi cảm thán.“Năm xưa, chúng ta cùng nhau gây dựng môn phái ở Tân Hải, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia! Bây giờ giai đoạn ấy đã qua, những người trẻ lên ngôi rồi”.“Ai cũng phải già thôi!”“Chú Vương, chú nói gì thế?”Vương Khôn vừa nói dứt câu, một ông lão nhiều tuổi hơn ông ta chợt mỉm cười lắc đầu.“Chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn thừa sức tạo dựng lại mọi thứ, có gì đâu mà chú phải phức tạp hoá lên thế?”Nghe thấy thế, Vương Khôn bật cười: “Đúng là anh Lôi có khác, Vương Khôn tôi phục sát đất!”“Được rồi, đừng vòng vo tam quốc nữa!”Ông Lôi liếc nhìn Vương Khôn, sau đó dùng hai ngón tay còn lại trên bàn tay phải để rút một điếu thuốc ra châm.“Chú đột nhiên về đây rồi gọi chúng tôi tới làm gì? Đừng nói là rảnh rỗi sinh nông nổi nhé?”Nghe thấy thế, các lão cáo già khác lập tức liếc nhìn.“Đúng đấy anh Vương, dù chúng ta đã già, nhưng một khi ra tay thì đám trẻ chưa chắc đã phải là đối thủ đâu”.

Chương 353