Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 358
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 358Đến Long Tam và Mạc Thư Vân còn đang không ngừng lau mồ hôi lạnh.“Ông, ông ơi…”Một lúc sau, Lôi Minh mới là người phản ứng lại đầu tiên.Hắn đứng trước cửa sổ ngây ngẩn nhìn xuống dưới.Sau đó, hắn sợ đến mức ngã vật xuống đất.Bao năm qua, hắn luôn mượn uy của ông nội mình để tác oai tác quái.Nhưng giờ thì…Nếu Sở Bắc cũng ra tay với hắn, có phải hắn sẽ chết chắc không?“Đấy là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng, biến đi!”Sở Bắc bình thản xua tay.Lôi Minh như được đại xá, muốn đứng dậy chạy đi ngay.Nhưng tay hắn đã bị phế, hơn nữa còn đang run rẩy vì sợ hãi.Vì vậy chỉ có thể lết chầm chậm ra ngoài như một con bọ.Bây giờ, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.Đến khi Lôi Minh đi rồi, nhóm Vương Khôn mới phản ứng lại.Nụ cười trên mặt họ đã biến mất, thay vào đó là sự khiếp sợ.“Cậu bạn trẻ, không biết cậu tìm tôi có việc gì?”Vương Khôn dè dặt lên tiếng, cách xưng hô cũng thay đổi hẳn.Sở Bắc không trả lời, mà nhoẻn miệng cười như có như không.“Ông nên giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở đây đi chứ”.Hả?Câu nói bâng quơ ấy khiến nhóm Vương Khôn phải cau mày rồi đưa mắt nhìn nhau.Vương Khôn đang định lên tiếng thì…Bụp!Mạc Thư Vân trốn trong góc đã quỳ xuống.Toàn thân ông ta không ngừng run rẩy.“Chú Mạc, sao thế?”Vương Khôn ngẩn ra, sao tự nhiên Mạc Thư Vân lại quỳ xuống thế kia?“Dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi!”Nói rồi, ông ta định tiến lên đỡ Mạc Thư Vân dậy.Mặt Mạc Thư Vân cắt không còn một giọt máu.Ông ta nhìn Vương Khôn như chỉ muốn giết chết đối phương.Ông ta cứ ngỡ Sở Bắc sẽ không biết mình ở đây, ai dè chạy trời không khỏi nắng.“Cậu Sở, tôi, tôi…”Mạc Thư Vân lắp bắp, nói không nên lời.Chỉ một câu giải thích thôi cũng khiến mặt ông ta tái nhợt.
Chương 358
Đến Long Tam và Mạc Thư Vân còn đang không ngừng lau mồ hôi lạnh.
“Ông, ông ơi…”
Một lúc sau, Lôi Minh mới là người phản ứng lại đầu tiên.
Hắn đứng trước cửa sổ ngây ngẩn nhìn xuống dưới.
Sau đó, hắn sợ đến mức ngã vật xuống đất.
Bao năm qua, hắn luôn mượn uy của ông nội mình để tác oai tác quái.
Nhưng giờ thì…
Nếu Sở Bắc cũng ra tay với hắn, có phải hắn sẽ chết chắc không?
“Đấy là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng, biến đi!”
Sở Bắc bình thản xua tay.
Lôi Minh như được đại xá, muốn đứng dậy chạy đi ngay.
Nhưng tay hắn đã bị phế, hơn nữa còn đang run rẩy vì sợ hãi.
Vì vậy chỉ có thể lết chầm chậm ra ngoài như một con bọ.
Bây giờ, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Đến khi Lôi Minh đi rồi, nhóm Vương Khôn mới phản ứng lại.
Nụ cười trên mặt họ đã biến mất, thay vào đó là sự khiếp sợ.
“Cậu bạn trẻ, không biết cậu tìm tôi có việc gì?”
Vương Khôn dè dặt lên tiếng, cách xưng hô cũng thay đổi hẳn.
Sở Bắc không trả lời, mà nhoẻn miệng cười như có như không.
“Ông nên giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở đây đi chứ”.
Hả?
Câu nói bâng quơ ấy khiến nhóm Vương Khôn phải cau mày rồi đưa mắt nhìn nhau.
Vương Khôn đang định lên tiếng thì…
Bụp!
Mạc Thư Vân trốn trong góc đã quỳ xuống.
Toàn thân ông ta không ngừng run rẩy.
“Chú Mạc, sao thế?”
Vương Khôn ngẩn ra, sao tự nhiên Mạc Thư Vân lại quỳ xuống thế kia?
“Dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi!”
Nói rồi, ông ta định tiến lên đỡ Mạc Thư Vân dậy.
Mặt Mạc Thư Vân cắt không còn một giọt máu.
Ông ta nhìn Vương Khôn như chỉ muốn giết chết đối phương.
Ông ta cứ ngỡ Sở Bắc sẽ không biết mình ở đây, ai dè chạy trời không khỏi nắng.
“Cậu Sở, tôi, tôi…”
Mạc Thư Vân lắp bắp, nói không nên lời.
Chỉ một câu giải thích thôi cũng khiến mặt ông ta tái nhợt.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 358Đến Long Tam và Mạc Thư Vân còn đang không ngừng lau mồ hôi lạnh.“Ông, ông ơi…”Một lúc sau, Lôi Minh mới là người phản ứng lại đầu tiên.Hắn đứng trước cửa sổ ngây ngẩn nhìn xuống dưới.Sau đó, hắn sợ đến mức ngã vật xuống đất.Bao năm qua, hắn luôn mượn uy của ông nội mình để tác oai tác quái.Nhưng giờ thì…Nếu Sở Bắc cũng ra tay với hắn, có phải hắn sẽ chết chắc không?“Đấy là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng, biến đi!”Sở Bắc bình thản xua tay.Lôi Minh như được đại xá, muốn đứng dậy chạy đi ngay.Nhưng tay hắn đã bị phế, hơn nữa còn đang run rẩy vì sợ hãi.Vì vậy chỉ có thể lết chầm chậm ra ngoài như một con bọ.Bây giờ, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.Đến khi Lôi Minh đi rồi, nhóm Vương Khôn mới phản ứng lại.Nụ cười trên mặt họ đã biến mất, thay vào đó là sự khiếp sợ.“Cậu bạn trẻ, không biết cậu tìm tôi có việc gì?”Vương Khôn dè dặt lên tiếng, cách xưng hô cũng thay đổi hẳn.Sở Bắc không trả lời, mà nhoẻn miệng cười như có như không.“Ông nên giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở đây đi chứ”.Hả?Câu nói bâng quơ ấy khiến nhóm Vương Khôn phải cau mày rồi đưa mắt nhìn nhau.Vương Khôn đang định lên tiếng thì…Bụp!Mạc Thư Vân trốn trong góc đã quỳ xuống.Toàn thân ông ta không ngừng run rẩy.“Chú Mạc, sao thế?”Vương Khôn ngẩn ra, sao tự nhiên Mạc Thư Vân lại quỳ xuống thế kia?“Dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi!”Nói rồi, ông ta định tiến lên đỡ Mạc Thư Vân dậy.Mặt Mạc Thư Vân cắt không còn một giọt máu.Ông ta nhìn Vương Khôn như chỉ muốn giết chết đối phương.Ông ta cứ ngỡ Sở Bắc sẽ không biết mình ở đây, ai dè chạy trời không khỏi nắng.“Cậu Sở, tôi, tôi…”Mạc Thư Vân lắp bắp, nói không nên lời.Chỉ một câu giải thích thôi cũng khiến mặt ông ta tái nhợt.