Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 359
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 359“Ông nghĩ tôi nên phạt ông thế nào bây giờ?”Sở Bắc vắt chéo chân rồi cất giọng thờ ơ.Nhưng Mạc Thư Vân lại nghe như câu đòi mạng.“Cậu Sở, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi thật rồi!”“Tôi sẽ để lại mọi thứ của mình cho cậu, tôi… tôi sẽ rời khỏi Tân Hải…”“Xin cậu tha cho tôi một mạng!”Mạc Thư Vân nước mắt nước mũi giàn giụa nói.Khi đối mặt với thần tướng trấn quốc, ông ta không dám tin vào vận may nữa.Thậm chí, ông ta còn không dám giải thích, chỉ cần mạng sống thôi.“Chuyện này…”“Chú làm sao thế hả?”Vương Khôn ngẩn ra.Ông ta và Mạc Thư Vân khá thân thiết nên rất hiểu tính cách của nhau.Mạc Thư Vân là một người rất sĩ diện.Trên đời này, Mạc Thư Vân coi trọng nhất là thể diện, sau đó mới tới tiền tài và mạng sống.Nhưng ông ta không ngờ một Mạc Thư Vân ưa sĩ diện như vậy lại bị một người thanh niên trẻ doạ cho thành thế kia.Đến Long Tam đang đứng đối diện với Vương Khôn cũng thấy ngạc nhiên.Long Tam vốn nghĩ mình hơi bị đề cao Sở Bắc này.Song bây giờ, gã mới thấy thực chất mình đã đánh giá thấp thực lực của anh.Chỉ với một câu nói của anh mà Mạc Thư Vân đã khúm núm thế kia, nếu anh muốn giết gã, chắc chỉ cần động ngón tay là xong.Nghĩ đến đây, Long Tam vô thức toát mồ hôi hột.Sau đó nghĩ thầm, nguy hiểm quá!“Biết thế sao còn làm?”Sở Bắc híp mắt rồi cất giọng bình thản.“Trong ngày hôm nay, ông phải giao nộp toàn bộ tài sản của mình cho tập đoàn Bắc Dã, sau đó biến khỏi Tân Hải, không bao giờ được quay lại nữa”.Bụp!Toàn thân Mạc Thư Vân mềm nhũn, sợ đến mức ngồi thụp xuống.Sở Bắc nói vậy có khác nào tuyên bố tử hình với ông ta đâu?Tích góp bao năm bị huỷ trong chốc lát.“Cảm ơn cậu Sở, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”Nhưng may phúc sao, ông ta vẫn giữ được mạng sống.Mạc Thư Vân vội vã cảm ơn rồi lừ mắt lườm Vương Khôn, sau đó lập tức bỏ đi.Dáng vẻ nhếch nhác không khác gì chó nhà có tang.Gì vậy trời…Vương Khôn và những người khác đều trợn mắt há mồm.
Chương 359
“Ông nghĩ tôi nên phạt ông thế nào bây giờ?”
Sở Bắc vắt chéo chân rồi cất giọng thờ ơ.
Nhưng Mạc Thư Vân lại nghe như câu đòi mạng.
“Cậu Sở, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi thật rồi!”
“Tôi sẽ để lại mọi thứ của mình cho cậu, tôi… tôi sẽ rời khỏi Tân Hải…”
“Xin cậu tha cho tôi một mạng!”
Mạc Thư Vân nước mắt nước mũi giàn giụa nói.
Khi đối mặt với thần tướng trấn quốc, ông ta không dám tin vào vận may nữa.
Thậm chí, ông ta còn không dám giải thích, chỉ cần mạng sống thôi.
“Chuyện này…”
“Chú làm sao thế hả?”
Vương Khôn ngẩn ra.
Ông ta và Mạc Thư Vân khá thân thiết nên rất hiểu tính cách của nhau.
Mạc Thư Vân là một người rất sĩ diện.
Trên đời này, Mạc Thư Vân coi trọng nhất là thể diện, sau đó mới tới tiền tài và mạng sống.
Nhưng ông ta không ngờ một Mạc Thư Vân ưa sĩ diện như vậy lại bị một người thanh niên trẻ doạ cho thành thế kia.
Đến Long Tam đang đứng đối diện với Vương Khôn cũng thấy ngạc nhiên.
Long Tam vốn nghĩ mình hơi bị đề cao Sở Bắc này.
Song bây giờ, gã mới thấy thực chất mình đã đánh giá thấp thực lực của anh.
Chỉ với một câu nói của anh mà Mạc Thư Vân đã khúm núm thế kia, nếu anh muốn giết gã, chắc chỉ cần động ngón tay là xong.
Nghĩ đến đây, Long Tam vô thức toát mồ hôi hột.
Sau đó nghĩ thầm, nguy hiểm quá!
“Biết thế sao còn làm?”
Sở Bắc híp mắt rồi cất giọng bình thản.
“Trong ngày hôm nay, ông phải giao nộp toàn bộ tài sản của mình cho tập đoàn Bắc Dã, sau đó biến khỏi Tân Hải, không bao giờ được quay lại nữa”.
Bụp!
Toàn thân Mạc Thư Vân mềm nhũn, sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Sở Bắc nói vậy có khác nào tuyên bố tử hình với ông ta đâu?
Tích góp bao năm bị huỷ trong chốc lát.
“Cảm ơn cậu Sở, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”
Nhưng may phúc sao, ông ta vẫn giữ được mạng sống.
Mạc Thư Vân vội vã cảm ơn rồi lừ mắt lườm Vương Khôn, sau đó lập tức bỏ đi.
Dáng vẻ nhếch nhác không khác gì chó nhà có tang.
Gì vậy trời…
Vương Khôn và những người khác đều trợn mắt há mồm.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 359“Ông nghĩ tôi nên phạt ông thế nào bây giờ?”Sở Bắc vắt chéo chân rồi cất giọng thờ ơ.Nhưng Mạc Thư Vân lại nghe như câu đòi mạng.“Cậu Sở, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi thật rồi!”“Tôi sẽ để lại mọi thứ của mình cho cậu, tôi… tôi sẽ rời khỏi Tân Hải…”“Xin cậu tha cho tôi một mạng!”Mạc Thư Vân nước mắt nước mũi giàn giụa nói.Khi đối mặt với thần tướng trấn quốc, ông ta không dám tin vào vận may nữa.Thậm chí, ông ta còn không dám giải thích, chỉ cần mạng sống thôi.“Chuyện này…”“Chú làm sao thế hả?”Vương Khôn ngẩn ra.Ông ta và Mạc Thư Vân khá thân thiết nên rất hiểu tính cách của nhau.Mạc Thư Vân là một người rất sĩ diện.Trên đời này, Mạc Thư Vân coi trọng nhất là thể diện, sau đó mới tới tiền tài và mạng sống.Nhưng ông ta không ngờ một Mạc Thư Vân ưa sĩ diện như vậy lại bị một người thanh niên trẻ doạ cho thành thế kia.Đến Long Tam đang đứng đối diện với Vương Khôn cũng thấy ngạc nhiên.Long Tam vốn nghĩ mình hơi bị đề cao Sở Bắc này.Song bây giờ, gã mới thấy thực chất mình đã đánh giá thấp thực lực của anh.Chỉ với một câu nói của anh mà Mạc Thư Vân đã khúm núm thế kia, nếu anh muốn giết gã, chắc chỉ cần động ngón tay là xong.Nghĩ đến đây, Long Tam vô thức toát mồ hôi hột.Sau đó nghĩ thầm, nguy hiểm quá!“Biết thế sao còn làm?”Sở Bắc híp mắt rồi cất giọng bình thản.“Trong ngày hôm nay, ông phải giao nộp toàn bộ tài sản của mình cho tập đoàn Bắc Dã, sau đó biến khỏi Tân Hải, không bao giờ được quay lại nữa”.Bụp!Toàn thân Mạc Thư Vân mềm nhũn, sợ đến mức ngồi thụp xuống.Sở Bắc nói vậy có khác nào tuyên bố tử hình với ông ta đâu?Tích góp bao năm bị huỷ trong chốc lát.“Cảm ơn cậu Sở, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”Nhưng may phúc sao, ông ta vẫn giữ được mạng sống.Mạc Thư Vân vội vã cảm ơn rồi lừ mắt lườm Vương Khôn, sau đó lập tức bỏ đi.Dáng vẻ nhếch nhác không khác gì chó nhà có tang.Gì vậy trời…Vương Khôn và những người khác đều trợn mắt há mồm.