Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 398
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 398“À, hình như tập đoàn Bắc Dã chưa tới…”Đúng lúc này, không biết ai đó đã nhỏ giọng nói một câu.Cả hội trường lập tức im phăng phắc.Các tiếng bàn tán ngưng hẳn, sau đó họ há hốc miệng với vẻ mặt kỳ lạ.Tập đoàn Bắc Dã!Đúng rồi, họ chưa tới.Tất cả mọi người ở đây chỉ chăm chăm để ý tới các thế lực gốc Tân Hải.Mà quên mất một thế lực siêu mạnh vừa tới đây.Tất cả đều im lặng.Ánh mắt họ nhìn Thanh Phong đã khác hẳn.Không lẽ người thanh niên này là người của tập đoàn Bắc Dã?Dương Xuyên cũng đang cau mày.Còn nhà Lạc Mai thì không dám thở mạnh.Nếu Thanh Phong đúng là người của tập đoàn Bắc Dã thì to chuyện rồi.“Sao? Anh định nói mình là người của tập đoàn Bắc Dã à?”Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Dương Xuyên chứa đầy vẻ căng thẳng.“Anh nghĩ sao?”Thanh Phong mỉm cười, Dương Xuyên nghe vậy thì đứng hình.Hắn ta không biết.Mà cũng không dám đánh cuộc!Vì nhà họ Dương chưa thể đắc tội với tập đoàn Bắc Dã được.“Tôi là Thanh Phong, một người không có tài cán gì, chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã thôi, có vấn đề gì không?”Thanh Phong hờ hững cất lời, khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.Không gian yên lặng đến mức quái lạ!Mọi người đều trợn tròn mắt với vẻ khó tin.Từ khi tập đoàn Bắc Dã tới Tân Hải đến nay, hình như người của tập đoàn ấy chưa xuất hiện lần nào.Thanh Phong không những là người của Bắc Dã, mà còn là tổng giám đốc ư?Ôi thôi…Mọi người đều sững sờ không nói được gì.“Không thể nào!”Dương Xuyên cao giọng, ngoài sự bàng hoàng ra thì chỉ còn lại vẻ sợ hãi.Hắn ta không ngờ Thanh Phong lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.Nhớ lại lời mình vừa nói với Thanh Phong, Dương Xuyên thấy toát mồ hôi hột.Còn mấy người nhà họ Lạc ở phía sau thì sợ đến mức tái mét mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào để chui xuống.“Tôi…”
Chương 398
“À, hình như tập đoàn Bắc Dã chưa tới…”
Đúng lúc này, không biết ai đó đã nhỏ giọng nói một câu.
Cả hội trường lập tức im phăng phắc.
Các tiếng bàn tán ngưng hẳn, sau đó họ há hốc miệng với vẻ mặt kỳ lạ.
Tập đoàn Bắc Dã!
Đúng rồi, họ chưa tới.
Tất cả mọi người ở đây chỉ chăm chăm để ý tới các thế lực gốc Tân Hải.
Mà quên mất một thế lực siêu mạnh vừa tới đây.
Tất cả đều im lặng.
Ánh mắt họ nhìn Thanh Phong đã khác hẳn.
Không lẽ người thanh niên này là người của tập đoàn Bắc Dã?
Dương Xuyên cũng đang cau mày.
Còn nhà Lạc Mai thì không dám thở mạnh.
Nếu Thanh Phong đúng là người của tập đoàn Bắc Dã thì to chuyện rồi.
“Sao? Anh định nói mình là người của tập đoàn Bắc Dã à?”
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Dương Xuyên chứa đầy vẻ căng thẳng.
“Anh nghĩ sao?”
Thanh Phong mỉm cười, Dương Xuyên nghe vậy thì đứng hình.
Hắn ta không biết.
Mà cũng không dám đánh cuộc!
Vì nhà họ Dương chưa thể đắc tội với tập đoàn Bắc Dã được.
“Tôi là Thanh Phong, một người không có tài cán gì, chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã thôi, có vấn đề gì không?”
Thanh Phong hờ hững cất lời, khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.
Không gian yên lặng đến mức quái lạ!
Mọi người đều trợn tròn mắt với vẻ khó tin.
Từ khi tập đoàn Bắc Dã tới Tân Hải đến nay, hình như người của tập đoàn ấy chưa xuất hiện lần nào.
Thanh Phong không những là người của Bắc Dã, mà còn là tổng giám đốc ư?
Ôi thôi…
Mọi người đều sững sờ không nói được gì.
“Không thể nào!”
Dương Xuyên cao giọng, ngoài sự bàng hoàng ra thì chỉ còn lại vẻ sợ hãi.
Hắn ta không ngờ Thanh Phong lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.
Nhớ lại lời mình vừa nói với Thanh Phong, Dương Xuyên thấy toát mồ hôi hột.
Còn mấy người nhà họ Lạc ở phía sau thì sợ đến mức tái mét mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào để chui xuống.
“Tôi…”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 398“À, hình như tập đoàn Bắc Dã chưa tới…”Đúng lúc này, không biết ai đó đã nhỏ giọng nói một câu.Cả hội trường lập tức im phăng phắc.Các tiếng bàn tán ngưng hẳn, sau đó họ há hốc miệng với vẻ mặt kỳ lạ.Tập đoàn Bắc Dã!Đúng rồi, họ chưa tới.Tất cả mọi người ở đây chỉ chăm chăm để ý tới các thế lực gốc Tân Hải.Mà quên mất một thế lực siêu mạnh vừa tới đây.Tất cả đều im lặng.Ánh mắt họ nhìn Thanh Phong đã khác hẳn.Không lẽ người thanh niên này là người của tập đoàn Bắc Dã?Dương Xuyên cũng đang cau mày.Còn nhà Lạc Mai thì không dám thở mạnh.Nếu Thanh Phong đúng là người của tập đoàn Bắc Dã thì to chuyện rồi.“Sao? Anh định nói mình là người của tập đoàn Bắc Dã à?”Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Dương Xuyên chứa đầy vẻ căng thẳng.“Anh nghĩ sao?”Thanh Phong mỉm cười, Dương Xuyên nghe vậy thì đứng hình.Hắn ta không biết.Mà cũng không dám đánh cuộc!Vì nhà họ Dương chưa thể đắc tội với tập đoàn Bắc Dã được.“Tôi là Thanh Phong, một người không có tài cán gì, chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã thôi, có vấn đề gì không?”Thanh Phong hờ hững cất lời, khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.Không gian yên lặng đến mức quái lạ!Mọi người đều trợn tròn mắt với vẻ khó tin.Từ khi tập đoàn Bắc Dã tới Tân Hải đến nay, hình như người của tập đoàn ấy chưa xuất hiện lần nào.Thanh Phong không những là người của Bắc Dã, mà còn là tổng giám đốc ư?Ôi thôi…Mọi người đều sững sờ không nói được gì.“Không thể nào!”Dương Xuyên cao giọng, ngoài sự bàng hoàng ra thì chỉ còn lại vẻ sợ hãi.Hắn ta không ngờ Thanh Phong lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.Nhớ lại lời mình vừa nói với Thanh Phong, Dương Xuyên thấy toát mồ hôi hột.Còn mấy người nhà họ Lạc ở phía sau thì sợ đến mức tái mét mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào để chui xuống.“Tôi…”