Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 399

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 399Không chỉ có Lạc Tuyết đang đứng cạnh Sở Bắc, mà cả Chu Minh Hạo và Trương Hồng Viễn cũng đang vô cùng kinh ngạc.Họ chỉ biết thân phận của Thanh Phong chắc chắn không đơn giản.Nhưng không ngờ anh ta lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.Thân phận này của anh ta có thể đè bẹp mọi người ở đây.Đương nhiên là trừ Sở Bắc ra.Sở Bắc chỉ mỉm cười đứng cạnh Lạc Tuyết, như thể đã lường trước được mọi việc.“Tại sao không thể?”Thanh Phong cười hỏi.“Nếu anh không tin thì có thể hỏi Dương Thiên Trạch, nhưng tôi e nhà họ Dương không gánh được hậu quả đâu!”Thình thịch!Nghe thấy thế, Dương Xuyên co rúm người lại, mặt thì trắng như tờ giấy.Dương Thiên Trạch là tên của ông nội hắn ta.Dù ở tỉnh, nhưng cũng không có mấy ai dám gọi thẳng tên ông nội hắn ta ra như vậy.Nhưng Thanh Phong lại dám gọi một cách tự tiện.Song, khi thấy vẻ mặt của nhóm Chu Minh Hạo thì hắn ta đã tin hơn phần nào.Ngày sau đó, hắn ta nhăn mặt lại.Thế này có khác gì đâm đầu vào họng súng đâu.Mọi người đều im lặng đến mức đáng sợ.Sau đó, họ chuyển ánh mắt thương hại từ Thanh Phong sang Dương Xuyên và ba người nhà họ Lạc.Đắc tội với tập đoàn Bắc Dã thì hậu quả nghiêm trọng rồi.“Tôi… tôi…”Dương Xuyên cứ ấp úng mãi mà không nói nên lời.Mặt thì méo như quả cà héo.Đối mặt với tập đoàn Bắc Dã thì hắn ta còn nói được gì nữa đây!“Mọi người thì sao? Ai có ý cao kiến gì không?”Thanh Phong mỉm cười rồi ngẩng lên nhìn ba người nhà họ Lạc.Uỳnh!Bất kể là Lạc Mai, Lạc Viễn Hà hay thậm chí là Lạc Vinh Quang đều đang tái mét mặt.Họ cúi gằm mặt xuống, trán mướt mồ hôi.Đến Dương Xuyên cũng kinh hãi, giờ họ còn nói được gì nữaDám nói nữa không?“Cậu gì ơi! Chúng tôi không cố ý đâu, thật đấy!”“Đúng đúng, là cháu gái tôi lỡ lời, về tôi sẽ dạy lại nó!”“Cậu rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi lần này!”Lạc Vinh Quang dè dặt lên tiếng, Lạc Viễn Hà cũng nhanh chóng xin lỗi.

Chương 399

Không chỉ có Lạc Tuyết đang đứng cạnh Sở Bắc, mà cả Chu Minh Hạo và Trương Hồng Viễn cũng đang vô cùng kinh ngạc.

Họ chỉ biết thân phận của Thanh Phong chắc chắn không đơn giản.

Nhưng không ngờ anh ta lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.

Thân phận này của anh ta có thể đè bẹp mọi người ở đây.

Đương nhiên là trừ Sở Bắc ra.

Sở Bắc chỉ mỉm cười đứng cạnh Lạc Tuyết, như thể đã lường trước được mọi việc.

“Tại sao không thể?”

Thanh Phong cười hỏi.

“Nếu anh không tin thì có thể hỏi Dương Thiên Trạch, nhưng tôi e nhà họ Dương không gánh được hậu quả đâu!”

Thình thịch!

Nghe thấy thế, Dương Xuyên co rúm người lại, mặt thì trắng như tờ giấy.

Dương Thiên Trạch là tên của ông nội hắn ta.

Dù ở tỉnh, nhưng cũng không có mấy ai dám gọi thẳng tên ông nội hắn ta ra như vậy.

Nhưng Thanh Phong lại dám gọi một cách tự tiện.

Song, khi thấy vẻ mặt của nhóm Chu Minh Hạo thì hắn ta đã tin hơn phần nào.

Ngày sau đó, hắn ta nhăn mặt lại.

Thế này có khác gì đâm đầu vào họng súng đâu.

Mọi người đều im lặng đến mức đáng sợ.

Sau đó, họ chuyển ánh mắt thương hại từ Thanh Phong sang Dương Xuyên và ba người nhà họ Lạc.

Đắc tội với tập đoàn Bắc Dã thì hậu quả nghiêm trọng rồi.

“Tôi… tôi…”

Dương Xuyên cứ ấp úng mãi mà không nói nên lời.

Mặt thì méo như quả cà héo.

Đối mặt với tập đoàn Bắc Dã thì hắn ta còn nói được gì nữa đây!

“Mọi người thì sao? Ai có ý cao kiến gì không?”

Thanh Phong mỉm cười rồi ngẩng lên nhìn ba người nhà họ Lạc.

Uỳnh!

Bất kể là Lạc Mai, Lạc Viễn Hà hay thậm chí là Lạc Vinh Quang đều đang tái mét mặt.

Họ cúi gằm mặt xuống, trán mướt mồ hôi.

Đến Dương Xuyên cũng kinh hãi, giờ họ còn nói được gì nữa

Dám nói nữa không?

“Cậu gì ơi! Chúng tôi không cố ý đâu, thật đấy!”

“Đúng đúng, là cháu gái tôi lỡ lời, về tôi sẽ dạy lại nó!”

“Cậu rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi lần này!”

Lạc Vinh Quang dè dặt lên tiếng, Lạc Viễn Hà cũng nhanh chóng xin lỗi.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 399Không chỉ có Lạc Tuyết đang đứng cạnh Sở Bắc, mà cả Chu Minh Hạo và Trương Hồng Viễn cũng đang vô cùng kinh ngạc.Họ chỉ biết thân phận của Thanh Phong chắc chắn không đơn giản.Nhưng không ngờ anh ta lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.Thân phận này của anh ta có thể đè bẹp mọi người ở đây.Đương nhiên là trừ Sở Bắc ra.Sở Bắc chỉ mỉm cười đứng cạnh Lạc Tuyết, như thể đã lường trước được mọi việc.“Tại sao không thể?”Thanh Phong cười hỏi.“Nếu anh không tin thì có thể hỏi Dương Thiên Trạch, nhưng tôi e nhà họ Dương không gánh được hậu quả đâu!”Thình thịch!Nghe thấy thế, Dương Xuyên co rúm người lại, mặt thì trắng như tờ giấy.Dương Thiên Trạch là tên của ông nội hắn ta.Dù ở tỉnh, nhưng cũng không có mấy ai dám gọi thẳng tên ông nội hắn ta ra như vậy.Nhưng Thanh Phong lại dám gọi một cách tự tiện.Song, khi thấy vẻ mặt của nhóm Chu Minh Hạo thì hắn ta đã tin hơn phần nào.Ngày sau đó, hắn ta nhăn mặt lại.Thế này có khác gì đâm đầu vào họng súng đâu.Mọi người đều im lặng đến mức đáng sợ.Sau đó, họ chuyển ánh mắt thương hại từ Thanh Phong sang Dương Xuyên và ba người nhà họ Lạc.Đắc tội với tập đoàn Bắc Dã thì hậu quả nghiêm trọng rồi.“Tôi… tôi…”Dương Xuyên cứ ấp úng mãi mà không nói nên lời.Mặt thì méo như quả cà héo.Đối mặt với tập đoàn Bắc Dã thì hắn ta còn nói được gì nữa đây!“Mọi người thì sao? Ai có ý cao kiến gì không?”Thanh Phong mỉm cười rồi ngẩng lên nhìn ba người nhà họ Lạc.Uỳnh!Bất kể là Lạc Mai, Lạc Viễn Hà hay thậm chí là Lạc Vinh Quang đều đang tái mét mặt.Họ cúi gằm mặt xuống, trán mướt mồ hôi.Đến Dương Xuyên cũng kinh hãi, giờ họ còn nói được gì nữaDám nói nữa không?“Cậu gì ơi! Chúng tôi không cố ý đâu, thật đấy!”“Đúng đúng, là cháu gái tôi lỡ lời, về tôi sẽ dạy lại nó!”“Cậu rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi lần này!”Lạc Vinh Quang dè dặt lên tiếng, Lạc Viễn Hà cũng nhanh chóng xin lỗi.

Chương 399